TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN

Tướng Khanh

Chương 4: Tự mỹ nhân


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Có lẽ là mặt trời sưởi đến quá ấm, chỉ sau ngày Mai Thiều vào Bạch phủ, bên ngoài đã bắt đầu tí tách dâng lên một trận mưa phùn.

Nhìn từ bên ngoài, Bạch phủ vốn không thay đổi gì nhiều, thế nhưng khi đi vào mới phát hiện chỗ hành lang, đi từng bước ngắm nhìn lại, thoạt phát hiện bố cục phong cảnh đã sửa sang lại không ít. Phòng Mai Thiều ở vốn cách tòa viện Bạch Bỉnh Thần không xa mấy, chỉ cần lượn đông quanh tây chút thời gian.

Mưa khói mờ mịt, gốc cây lê bên ngoài cũng co rúm lại nghiêng nghiêng ngả ngả. Mai Thiều lúc này ngồi trên thanh lan can trên hành lang, nửa thân thể đều ở bên ngoài, bộ dạng không sợ ướt mưa, tay trái cùng tay phải còn xoay hai cái xúc xắc quăng qua quăng lại chơi đùa.

"Cảm thấy chán sao?"

Bạch Bỉnh Thần ngồi đối diện trên hành lang liếc mắt nhìn bộ dạng mất tập trung của y bèn buông quyển sách trên tay xuống nhẹ giọng hỏi.

Tuy rằng bản thân sớm đã chuẩn bị tâm lý xong xuôi, biết rõ Bạch Bỉnh Thần yêu thích Chu Việt, thế nhưng từ khi y vào Bạch phủ tới nay, nhìn thấy việc hắn để mặc cho chính mình dính sát, chuyện gì cũng tùy ý để y làm, lúc nào cũng quan tâm đến sở thích cùng cố kỵ của mình, y mới phát iện, thật ra khi xưa thứ mà người kia cho y, âu chẳng qua chỉ là chút dịu dàng thoáng qua, mà toàn bộ sự dịu dàng cùng ôn hòa, đều là dành tặng cho Chu Việt.

Y bắt đầu hối hận việc năm đó đã buông tha cho Chu Việt, sự dịu dàng hiện tại của con người trước mắt này, tựa như cảnh xuân nước chảy, khiến cho người ta chỉ muốn cố sức ôm đồm thật chặt vào trong lòng ngực.

"Hôm nay trời cũng mưa không lớn, hồ cá trong Tiển nghiên đài có lẽ cũng bắt đầu sôi nổi, hay là để Ninh Khoan mang hai bộ áo tơi tới đây chúng ta cùng nhau đi câu cá?"

Mai Thiều dưới mái hiên vẫn âu sầu, Chu Việt vốn nhỏ hơn y năm tuổi, trước khi Mai gia gặp chuyện, hắn vẫn là một đứa trẻ, bản thân y cũng coi hắn là một em trai.

Y cũng đã từng sinh lòng hoài nghi, Chu Việt gọi Bạch Bỉnh Thần hai tiếng "sư huynh", y từng hỏi Bạch Bỉnh Thần có phải Chu Việt cũng là con cháu của vị giang hồ trong môn phái nào đó hay không, thế nhưng Bạch Bỉnh Thần trốn tránh không trả lời, chỉ nói là vì thân phận của Chu Việt nên mới lấy xưng hô sư huynh đệ này, mấy năm qua bản thân y cũng có điều tra, thế nhưng kết quả cũng không tra được gì.

Bây giờ xem ra, việc che giấu thân phận xưng hô sư huynh đệ này, chỉ sợ là bởi vì một chuyện khác, chứng tỏ quan hệ giữa Bạch Bỉnh Thần và Chu Việt không hề đơn giản.

Trong lúc y suy nghĩ, xúc xắc trong tay không biết từ bao giờ đã mất thăng bằng rớt xuống đất.

Bất ngờ bị xoa đầu, khi Mai Thiều ngước đầu nhìn lên, Bạch Bỉnh Thần đã mặc xong áo tơi, đang nhẹ nhàng cầm lấy một chiếc áo khác chìa tay về mình cười nhẹ nhàng ra hiệu y mặc lấy.

Nguồn nước bên trong hồ này là nước chảy trong thành, mấy con cá chép thả ban đầu chẳng còn lại bao nhiêu, thay vào đo là hàng tá cá trắm cá mè, thoạt nhìn liền biết quý phủ không chăm nom, cũng không kéo lưới bắt cá, mà cứ như vậy tùy ý thả rong, khiến cho hồ nuôi cá chép trở thành một hồ cá đúng nghĩa.

Mưa phùn rả rích rơi xuống áo tơi của cả hai, chỉ qua một lúc, bọn họ đã bắt đầu ướt nhẹp.

Không lâu sau, bên giỏ cá ủa Mai Thiều xuất hiện một chú cá chép hoa. Y ngắm nhìn xung quanh, bẻ lấy mấy nhành cây khô rồi đan vào nhau thành một giỏ cá, sau đó lai lấy thêm vài nhánh đan thành nắp đậy, cuối cùng dự định câu hết con cá trong hồ, tính toán buổi tối sẽ để nhà bếp lấy một con nấu canh, một con kho sả sớt, thả nó vào chảo sầu nêm thêm gia vị, đây là món Bạch Bỉnh Thần thích nhất.

Trong lúc đang ngẫm nghĩ nên nấu canh cá với nấm hay đậu phụ thì ngon hơn, Mai Thiều lại ngồi vào chỗ, thấy Bạch Bỉnh Thần ngồi cạnh mình cúi đầu, cái nón rộng vành che lại hơn nửa mặt. y thò người ra nhìn, trong giỏ cá Bạch Bỉnh Thần thật sự không có con nào.

Tuy rằng tính tình của Mai Thiều tự do tự tại, thế nhưng tính y xem ra cũng cực kỳ kiên nhẫn, y nhớ mình có thể ngậm cỏ dại ngồi bên bờ sông suốt một chiều, chỉ vì thèm một món canh cá. Bạch Bỉnh Thần thì không như thế, mỗi lần y muốn kéo hắn đi câu cá phải năn nỉ gần nửa ngày trời, bản thân đối phương ngồi ở bên cạnh chưa được bao lâu liền mệt rã rời, giỏ cá mang đến ra sao thì khi đi về cũng y nguyên, ngay cả chút mùi tanh của cá cũng chẳng hề có.

Bạn đang đọc bộ truyện Tướng Khanh tại truyen35.shop

Sau khi sang qua bớt giỏ cá của Bạch Bỉnh Thần, Mai Thiều lại chuẩn bị tiếp tục câu thêm vài con, thầm nghĩ có thể nuôi trong bếp, vài hôm nữa làm món cá sốt chua ngọt.

Bả vai chợt nặng trĩu, Bạch Bỉnh Thần chớp mắt nghiêng đầu tựa trên người y.

Mai Thiều nắm thật chặt cần câu, nhìn thấy cơn mưa phùn bắt đầu có sương mù nhẹ, chợt thở dài.

Suýt chút nữa y có thể đã ảo tưởng ra rằng, bản thân y thật sự đang trải qua tháng ngay rong chơi vui vẻ ở Bạch phủ như lúc xưa.

Dựa vào bộ dạng này, y mới dám tạm thời không nghĩ tới mối hận giữa hai người. Nhưng y cũng thương xót buồn bã phát hiện, những chuyện mình chẳng để tâm năm xưa, nay quả thật chỉ có thể dùng gương mặt của Chu Việt để ôn lại.

Bạch Bỉnh Thần dường như ngủ thiếp đi thật, hơi thở của đối phương dịu nhẹ vang vảng bên tai Mai Thiều. Rốt cuộc y phát hiện ra, quan hệ giữa hắn và Chu Việt thân mật dến như vậy, bản thân y chưa bao giờ nghĩ mình và Bạch Bỉnh Thần ó thể sát đến mức nào. Thì ra cả hai đã cchung đụng như vậy.

Ban đầu chẳng qua y chỉ cảm thấy Bạch Bỉnh Thần chỉ là quan tâm hơi nhiều cùng thường hay bao che cho vị sư đệ này, bây giờ nhìn lại, mọi thời khắc cưng chiều cùng phòng túng, thì ra đều có thể lần theo đó mà dò là ra được chút tình nghĩa thực sự.

Đối phương tựa sát vào bả vai mình, y thầm nghĩ, khoảng cách gần đến nỗi, chỉ cần đưa tay liền có thể bóp chết đối phương.

Sau sự việc ám sát ở Kiến châu, Mai Thiều phái người theo dõi Chu Việt, sau khi biết được hắn vừa ra khỏi Kiến châu liền mất tích, ngay cả Bạch Bỉnh Thần tìm kiếm hắn khắp nơi, y liền rõ chính mình chỉ cần nhân cơ hội này ra tay, sau khi trốn thoát thì người bị truy nã cũng là tên Chu Việt đã sớm mất tích kia.

Sau khi cân nhắc lợi và hại, y lấy tay áo rộng của mình che chắn đưa tay ra.

Người trước mặt y đang ngủ rất nông, hô hấp chậm rãi, đôi mi dài kia che đi chút bầm đen trên mắt, song cũng bật lên nước da trắng bệch của hắn.

Trên mặt hồ mịt mờ hơi nước chảy nổi lên một cơn sóng nhỏ ăn tăn, gió nhẹ thoáng phả vào mặt mang theo sự ẩm ướt lạnh lẽo của cơn mưa, khiến người ta cảm nhận nước và trời như hòa cùng nhau.

Nhìn từ phía xa dưới hồ, thấy hai thân áo tơi tựa vào nhau, cành liểu bên hồ rũ xuống phất phơ, trên đầu cành có bốn, năm chú chim hoàng anh vàng nhạt đang đậu hát líu lo. Dù là người nào, khi nhìn thấy thấy quang cảnh này, e là cũng tặc lưỡi ca tụng.

Mai Thiều dừng lại sửa lại chút tóc đang rối trên trán Bạch Bỉnh Thần. Y lại đột nhiên không nỡ rồi. Không nỡ để cho người này chết một cách sảng khoái dưới cảnh đẹp như vậy.

Một con chim hoàng oanh bay đến đậu trên cần câu của Mai Thiều xoay đầu dùng cặp mắt to tròn đen lay láy nhìn hắn. Khi Bạch Bỉnh Thần tỉnh lại, chính là vừa lúc nhìn thấy mình cùng chú chim đang cặp mặt to cặp mắt nhỏ trừng nhau.

"Câu được cá không?" Khi Bạch Bỉnh Thần chầm chậm thức giấc, hắn cũng không phát hiện ra mình nằm trên vai Mai Thiều có gì sai mà vô cùng tự nhiên mở miệng hỏi dò.

Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Tướng Khanh, truyện Tướng Khanh , đọc truyện Tướng Khanh full , Tướng Khanh full , Tướng Khanh chương mới


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Back To Top