*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lâm Mạc Huy cạn lời, đường về não của Hứa Đình Hùng này cũng thật mới lạ.
Hứa Thanh Mây cả giận nói: "Bố, bố có thể nói chút đạo lý hay không hả?”
“Ai có ý đồ gì với công ty nhà họ Hứa chúng ta?”
“Lâm Mạc Huy không phải cũng là người nhà chúng ta sao?”
Hứa Đình Hùng tức giận nói: “Cậu ta mà là người nhà chúng ta cái gì chứ?”
“Cậu ta mang họ Hứa sao?”
“Cậu ta với nhà chúng ta có chút quan hệ nào sao?”
“Cậu ta chẳng qua chỉ là một đứa con rể đến ở rể thôi, con còn thật sự coi cậu ta là người nhà mình sao?”
Hứa Thanh Mây sửng sốt, vội vàng nói: “Bố, sao... sao bố lại có thể nói như vậy chứ?"
“Con rể đến ở rể thì làm sao chứ?”
“Anh ấy có chỗ nào không tốt với nhà chúng ta sao?”
“Anh ấy đối xử với mọi người có chỗ nào không tốt sao?”
“Căn nhà mà bố ở từ đâu mà có chứ?”
“Lúc công ty dược liệu xảy ra chuyện là ai cố gắng xoay chuyển tình thế giải quyết vấn đề chứ?"
“Lúc công ty nhà chúng ta thiếu chút nữa là đi đời là ai giúp đỡ xử lý chứ?”
Một tràng này khiến cho Hứa Đình Hùng nhất thời mất hết vốn từ, hoàn toàn không thể trả lời lại được.
Phương Như Nguyệt trầm giọng nói: “Mấy chuyện này đều đã qua rồi con còn nhắc đến làm gì chứ?”
“Không sao, Lâm Mạc Huy thật là đã làm không ít việc”
“Nhưng mấy năm nay cậu ta ăn uống ngủ nghỉ ở nhà chúng ta, vì nhà chúng ta làm chút chuyện không phải là điều cậu ta phải làm sao?”
“Mẹ cho dù nuôi chó..”
Hứa Thanh Mây giận dữ: “Đủ rồi!”
“Con nhắc lại một lần nữa, Lâm Mạc Huy là chồng của con!”
“Con yêu anh ấy, con không cho phép bất cứ một ai sỉ nhục anh ấy!”
“Cho dù là mọi người, nếu như còn một lần sỉ nhục anh ấy như này nữa, con... con sẽ cùng anh ấy rời khỏi thành phố Hải Tân, vĩnh viễn sẽ không quay trở lại nữa!”
Phương Như Nguyệt bị Hứa Thanh Mây dọa sợ, phần phía sau của câu nói trong chốc lát cũng không nói ra được.
Hứa Thanh Mây tính tình rắn rỏi khí khái, nếu như thật sự ép cho nóng nảy, nói không chừng thật sự làm ra loại chuyện này.
Hứa Thanh Tuyết nhìn tình huống liền vội vã hòa giải: "Chị, bọn em không có ý sỉ nhục anh ta.”
“Em chỉ muốn nói là chị làm như vậy cũng quá nặng bên này nhẹ bên kia rồi?”
“Bạn bè của Lâm Mạc Huy đều có thể phụ trách quản lý công ty dược liệu”
“Bọn em là người thân thân cận nhất của chị, lại bị đuổi ra khỏi công ty dược liệu.”
“Chị... chị tự nói xem, chị không có lỗi với bọn em sao?”
Hứa Thanh Mây cả giận nói: "Mọi người tại sao lại bị đuổi ra khỏi công ty dược liệu, tự trong lòng còn không hiểu rõ sao?”
“Mọi người trước đây ở công ty dược liệu rốt cuộc đã làm chuyện gì?”
“Công ty dược liệu lúc đó gặp phải rất nhiều sự cố lớn, hàng chục tỷ tiền bốn đầu tư suýt chút nữa bị mất hết
“Chuyện này mọi người đều quên hết rồi sao?”
"Khi đó hội đồng quản trị muốn truy cứu trách nhiệm, muốn đưa mọi người vào tù, là ai đã giúp mọi người giải quyết chuyện này hả?”
"Hứa Thanh Tuyết, em lúc đó đã chuyển đi hơn một nghìn tỷ tiền vốn của công ty, chuyện này em còn nhớ hay không?”
"Bố mẹ, hai người bị cái ông chủ kia lừa gạt, công ty thiếu chút nữa xong đời, hai người sẽ không quên rồi chứ?”
"Là ai đòi trở lại số tiền nay, là ai giúp cho mọi người không cần phải ngồi tù?”
Mấy người trong phòng đưa mắt nhìn nhau, trong lúc nhất thời đều xấu hổ đến không nói được lời nào.
Trầm mặc một lúc lâu, Phương Như Nguyệt thở dài nói: “Thanh Mây, chuyện trước đây thật sự là chúng ta có chút làm không đúng.
Mẹ biết, trong lòng con vẫn luôn cảm thấy không vừa lòng với chúng ta.”
“Mẹ với bố con dù sao cũng không đi học nhiều.”
“Em gái con lúc đó cũng vì cung cấp cho con đi học, cũng sớm thôi học đi làm công.”
“Chúng ta không có văn hóa không có tri thức, bị người ta lừa, là do chúng ta ngu xuẩn, là chúng ta đáng đời.”
“Con mắng rất đúng, con nói không sai, chúng ta... chúng ta chính là một đảm phế vật vô dụng.