TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Chương 38
Đường vào Ovilmad
- Cháu có thêm một điều muốn hỏi! - Nó nói.
- Vậy thì nhanh lên nào! - Feety giục nó.
- Lúc đó... Ở trong rừng, lúc ông cứu bọn cháu...- Nó dừng lại để xem thái độ của Feety nhưng ông không tỏ ra điều gì khác lạ. - Cháu tin rằng cháu đã nhìn thấy một Magistry!
- Ta không thấy điều đó có gì khác thường cả! - Feety bình thản nói. - Bởi ta vẫn còn đang mang theo một nguồn phép thuật bên mình lúc này!
- Không! Ý cháu không phải vậy! Nếu ông nhìn cách bạn ấy sử dụng pháp thuật trước đó... - Nó bối rối. - Làm sao bạn ấy có thể làm điều đó khi mà chưa kết hợp với Magistry?
- Ta có thể nói thế này... - Feety cố gắng giải thích - Một Magistry được sinh ra khi chúng cảm nhận được dòng máu của một vị thần mới và nó chỉ trở về với dòng chảy phép thuật khi vị thần kết hợp với nó chết đi. Một Magistry có thể đợi cả đời cho đến khi nó có cơ hội tốt nhất để có thể được kết hợp, không nhất thiết là phải vào đúng Ngày Lễ Trưởng Thành.
Nhưng nó phản đối ngay, cố gắng diễn đạt mọi thứ một cách ngắn gọn nhất:
- Nhưng ý cháu muốn hỏi là bạn ấy chưa có Magistry thì làm cách nào bạn ấy có thể sử dụng phép thuật? Bạn ấy đã sử dụng phép thuật nhiều lần trước đây, cháu cũng đã từng nói với ông về điều đó! - Nó nhấn mạnh lại câu nói.
Mất một lúc lâu trước khi Feety trả lời, mặc dù đó không phải là lời giải trực tiếp cho vấn đề của nó:
- Đó cũng là lý do vì sao ta cần cô bé cho cuộc hành trình trở về Fisifa... Tuy thế, vào lúc này, ta chỉ có thể nói với cháu rằng, Ellen vừa là người mang lại cơ hội giúp ta chiến thắng nhưng cũng vừa là người mà kẻ địch khao khát có được nhất trong cuộc chiến sắp diễn ra... Và ta cũng mong rằng, cháu hãy đợi đến lúc Ellen tự mình nói ra lý do khiến cô bé trở nên đặc biệt! Như vậy sẽ hay hơn cho cả cháu lẫn Ellen!
- Bạn ấy biết điều đó sao? - Nó hỏi, cảm thấy như chưa từng quen biết con người này. Cô ta có quá nhiều bí mật và dù nó đã là một bạn đồng hành của cô hơn nửa tuần lễ vừa qua, mọi thứ nó biết đều chỉ là một con số không tròn trĩnh.
- Ta tin là cô bé có những lý do rất chính đáng để cất giấu những bí mật! - Feety nói. - Còn giờ thì phù thuỷ Grin đang đợi ta!
***
Nó thức dậy khá muộn vào buổi sáng hôm sau với cái đầu đau buốt và sống lưng cứng đờ do phải ngủ trên chiếc bàn gỗ duy nhất trong căn chòi. Nhưng có điều may mắn là nó đã không phải chịu đựng một đêm giá buốt ở bên ngoài rừng. Đó là một cảm giác tuyệt vời khi được gặp lại một người quen cũ mà nó yêu mến, cũng như được giải đáp phần nào những băn khoăn và thắc mắc.
Tuy nhiên, cái cảm giác tuyệt vời ấy nhanh chóng bị xua tan khi nó nhìn lại chiếc dây chuyền gỗ được đặt ngay ngắn trên mặt bàn. Mọi thứ đêm qua là thật và trước mặt nó lúc này là cả một trọng trách nặng nề cũng như một hành trình gian nan.
Đến tận giờ này nó cũng chưa rõ lý do vì sao nó sẽ phải làm mọi chuyện mà Feety mong muốn là nhận mang theo tấm bản đồ chỉ dẫn đến nơi cất giấu những nguồn phép thuật của Lithendu cho đến khi chiến tranh kết thúc. Rồi nó còn phải cùng Ellen tìm đường tới Ovilmad và từ đó đến Fisifa. Nó tự cười một mình khi nghĩ lại mọi chuyện nó đã trải qua vài tiếng trước. Đã có lúc nó nghĩ đó chỉ là một trò đùa ác ý mà Ellen đã cùng Feety bịa đặt ra để gây bất ngờ cho nó bởi thậm chí nó còn chả biết cổng đến Ovilmad nằm ở đâu nữa là. "Nhưng vì điều gì cơ chứ? Nó không hề quen họ và nếu như họ muốn làm cuộc sống của nó trở lên sôi động thì điều đó mới chính là thứ lực cười và ngớ ngẩn hơn nhiều!" - Rồi nó lại tự phản bác lại những suy nghĩ của chính mình.
Nó nhớ là nó đã bị cuốn vào vô số chuyện kinh khủng kể từ khi nó gặp Ellen, nó đã bỏ lại nhiều thứ quan trọng mà nó có thể sẽ không được gặp lại những điều đó nếu nó còn tiếp tục với Ellen và chấp nhận cuộc hành trình này, chấp nhận trọng trách đầu tiên trong cuộc đời một người đàn ông - bởi nó là "hy vọng cuối cùng" của Feety, ông đã nói như vậy mà.
Nó ghét việc người ta cứ tự ý đặt lên vai nó những mong mỏi của riêng họ, nhưng nó còn căm ghét bản thân mình hơn khi đã không thể thẳng thừng từ chối mọi chuyện để nói rằng là "nó không hề muốn làm chút nào đâu!". Tính cả nể đã vượt rất xa trong khi lý trí của nó vẫn còn phải lê bước chậm chạp để đến vạch xuất phát. Và cũng chính vì điều đó mà khi lý trí về được đến đích thì cũng là lúc mà nó không còn cơ hội để nói lời từ chối.
Nó giũ nhẹ đầu trước khi quyết định tạm gạt mọi chuyện sang một bên để đứng dậy.
Ellen vẫn còn mê man. Cô nàng vẫn nằm ngay ngắn trên giường với lớp áo choàng phủ lên người. Trông cô đã có vẻ khá hơn, không còn nhợt nhạt và xanh lét vì mất máu do mũi tên của Strigost trên vai mà giờ đã trở lên hồng hào và nhiều sức sống hơn hẳn.
Nó dừng lại trên gương mặt đó chừng nửa phút trước khi đi loanh quanh để tìm kiếm phù thuỷ Grin.
Nó tìm thấy bà ở bên ngoài căn chòi, ngay dưới chân những bậc thang bằng gỗ dẫn lên lầu trên. Dưới đó có một vùng đất trống, được bao quanh bởi những hàng rào cắm bằng những cành cây đơn giản. Bên trong là nhiều ô đất được vun xới một cách cẩn thận, dùng để trồng những loại cây mà Carl hầu như không nhận ra được bất cứ một loại nào trong số chúng.
- Đó là cây gì vậy ạ? - Carl hỏi khi thấy phù thuỷ Grin đang thu hoạch kha khá lá từ một loại cây.
- Người ta gọi nó là Aloe Vera, rất công hiệu trong việc làm lành vết thương! - Grin trả lời.
- Cháu có thể giúp một tay không? - Nó đề xuất.
- Được chứ! - Phù thuỷ Grin nói, không quên cảnh báo nó - Nhưng hãy cẩn thận những bước chân!
Nó giúp Grin thu hoạch thêm vài lá cây Aloe Vera và một ít thảo dược khác trước khi quay trở lại những bậc thang để trèo lên căn chòi.
Phù thuỷ Grin đặt lên lò sưởi một chiếc vạc đồng và đổ vào đó một ít nước trước khi quay trở về bàn để bào chế những thảo mộc. Loài Aloe Vera sinh ra khá nhiều nhớt khi bị lột lớp vỏ bên ngoài, để lộ một lớp ruột trong suốt và mềm nhũn.
Phù thuỷ Grin tuy đã già nhưng vẫn còn khá tinh tường trong vấn đề bào chế thảo dược. Bà luôn tay với những bát sành, chày giã, lọ thuỷ tinh hay lưới lọc...
- Bà vẫn là một phù thuỷ tuyệt vời! - Nó bắt đầu câu chuyện bằng một lời khen.
- Đến giờ thì ta mới thực sự được gọi là một phù thuỷ đấy, con trai ạ! - Bà nói làm nó khó hiểu.
- Vậy là sao ạ? - Nó hỏi.
Bà ngừng giã một thứ cây có mùi hắc gần giống bạc hà:
- Bởi đến lúc này ta mới học được cách từ bỏ!
- Cháu vẫn chưa hiểu lắm! - Nó nói ngay những gì nó nghĩ.
- Những phù thuỷ không có một ngôi nhà nhất định,- Bà kể. - chúng ta là những bé gái bị bỏ rơi hoặc mồ côi cha mẹ, được cưu mang và chọn lọc bởi một Phù Thuỷ. Chúng ta được nuôi dậy, được ban cho phép thuật và những hiểu biết thảo dược quan trọng. - Bà dừng lại để cho thêm một ít thảo mộc - Khi chúng ta đủ lớn, chúng ta sẽ sống cuộc đời như một lữ khách, tức là sẽ cần phảu đi qua nhiều vùng đất, sống nhiều thân phận khác nhau. Vào lúc đó thì chúng ta vẫn còn được gọi là một Phù-Thuỷ-Trẻ!
Bạn đang đọc bộ truyện Trường Học Các Vị Thần: Nguồn Gốc Phép Thuật tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Trường Học Các Vị Thần: Nguồn Gốc Phép Thuật, truyện Trường Học Các Vị Thần: Nguồn Gốc Phép Thuật , đọc truyện Trường Học Các Vị Thần: Nguồn Gốc Phép Thuật full , Trường Học Các Vị Thần: Nguồn Gốc Phép Thuật full , Trường Học Các Vị Thần: Nguồn Gốc Phép Thuật chương mới