Bọn họ làm sao có thể tới được đây? Không phải chỉ mới hôm trước cô còn tạm biệt họ và về Bắc Kinh sao? Thế nào mà....
Kỳ Ân nở nụ cười tiêu chuẩn, đáp:
- Nhị tiểu thư, chúng tôi là người hầu của cậu chủ, vậy nên chỉ cần ngài ấy ở bất cứ nơi nào, thì chúng tôi cũng có mặt ở đó. Chúng tôi đã tới đây từ ngày hôm qua và đã dọn dẹp sạch sẽ nơi này, mong cô sẽ hài lòng.
Nói rồi, cô ta cúi đầu, đưa tay chỉ Âu Dương Thiên Thiên đi vào trong.
Âu Dương Vô Thần đã đi vào trước, cô không có lí do gì để đứng ở đây cả, nên cũng đành đi vào theo.
Kỳ Ân dẫn cô lên phòng, cô ta đã chuẩn bị sẵn quần áo và các vật dụng dành cho phụ nữ, vậy nên, không có gì bất tiện nếu cô ở đây cả.
Tắm rửa một chút, sau đó tự thay băng cho mình, đến tối, Âu Dương Thiên Thiên mới xuống lầu dùng bữa.
Như những chuyện ở Thượng Hải, bàn ăn cũng chỉ có cô và Âu Dương Vô Thần ngồi, phía trước ti vi được mở lên để tiện xem tin tức, phía sau là các đầu bếp trực tiếp làm món ăn và được người hầu đưa lên phục vụ lúc còn nóng.
Kỳ Ân đứng một bên, cô vừa chỉ đạo việc phục vụ vừa quan sát tình hình nấu nướng trong bếp, tuyệt đối không để xảy ra sơ suất dù là nhỏ nào.