"Nín nào!! Bao tuổi rồi còn khóc!!" Ông cụ nào đó tức giận muốn cắn khăn. Thật ra ông muốn nói cục bông yêu dấu của ông còn nhỏ nên cứ thoải mái mà khóc đi. Cục bông thể nào cũng không chịu gần ông nữa cho xem. Đang trong tâm trạng sa sút, Hà Chấn Phong chợt nhận ra điều gì đó không ổn, ông không vui nhíu mày: "Mẹ con đâu?" "Mẹ bỏ con rồi ông ơi. Mẹ không cần Tiểu Linh nữa...ô ô ô..." Hà Chấn Phong tức giận rồi. Sao cô ta dám!!!!! Sao cô ta dám làm cục bông của ông khóc cơ chứ!!! Cố gắng dùng khuôn mặt tươi cười ( thật ra là vặn vẹo ), Hà Chấn Phong bế cục lông của ông vào nhà, cho cô ăn và dỗ cô ngủ. Xem ra, ông phải nói chuyện với bà nó rồi. Sáng hôm sau, Hà Diệu Linh dậy sớm để bà nội đưa cô đến lớp mẫu giáo. Vừa ra khỏi cửa một đoạn không xa, hai người đã nghe thấy mấy người hàng xóm bàn tán:
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!