TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Edit: Hiickan
Vào buổi sáng sớm yên tĩnh như vậy, một chút âm thanh đều sẽ đặc biệt lớn.
Giọng nói của người đàn ông vang lên quá đột ngột, không có tiếng bước chân hay tiếng đóng cửa, giống như từ hư vô xuất hiện.
Tuy rằng ngữ khí của hắn giống như nói giỡn nhưng thân thể Nguyễn Thanh theo bản năng liền cứng đờ, lông tờ nháy mắt đã dựng đứng, tế bào trong cơ thể đều đang kêu gào mau chạy đi.
Nguyễn Thanh không chút nghĩ ngợi liền tuân theo cơ thể, cậu siết chặt túi xách,bắt đầu chạy không ngừng.
Thang máy gần trong gang tấc, mà giọng nói vang lên cách cậu khoảng 10 mét trở lên.
Nửa đêm không ai dùng thang máy, Nguyễn Thanh nhìn đến thang máy liền dừng ở tầng này.
Tới kịp rồi.
Nguyễn Thanh dùng hết sức lực chạy tới thang máy.
Cửa thang máy rất nhanh liền mở ra.
Nguyễn Thanh tiến vào thang máy ấn xuống tầng một, một tay gắt gao siết lấy túi xách, một tay điên cuồng ấn núi đóng thang máy, một bên khẩn trương nhìn người đàn ông cách đó không xa.
Cửa thang máy chậm rãi khép lại, dần dần ngăn cách tầm mắt ngoài cửa.
Nhưng mà Nguyễn Thanh đã quá xem nhẹ người đàn ông đó.
Nguyễn Thanh mở to hai mắt nhìn xuyên qua khe hở cánh cửa thang máy đang dần đóng lại.
Trên hành lang người đàn ông ban ngày gặp qua là chủ nhà, hắn phản ứng sau đó bước nhanh hướng thang máy đi tới, tư thái thong dong ưu nhã, chính là khoảng cách mười mấy mét trong chớp mắt chỉ còn một đoạn là tới thang máy.
Nhanh quá.
Nguyễn Thanh thấy thế càng thêm điên cuồng ấn nút đóng cửa thang máy.
Nhanh lên chút!
Phải nhanh một chút!
Cửa thang máy dần dần chỉ còn lại có một khe hở hẹp.
Mặc dù người đàn ông đó tốc độ dù nhanh hơn người bình thường nhưng hắn còn cách thang máy ít nhất hai mét nữa.
Nguyễn Thanh thấy vậy liền nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm.
Tuy nhiên vào giây phút cuối cùng cửa thang máy đóng lại, một bàn tay đã vững vàng chặn lại giữa cửa thang máy.
Thang máy được cảm ứng tự động, khi cảm ứng được vật gì chắn giữa cửa sẽ tự động mở ra.
Thân ảnh cao lớn xuất hiện trong thang máy bao phủ lấy Nguyễn Thanh, mang theo một cảm giác áp bách làm người khác không thể bỏ qua.
Nguyễn Thanh ngẩng đầu nhìn người trước mắt, ánh mắt trong trẻo lanh lợi mang theo một tia khiếp sợ cùng tràn đầy không thể tin được, khuôn mặt cậu trắng bệch không còn chút máu.
Người đàn ông rất cao, cao tầm m87, hắn trên cao nhìn xuống thiếu niên trước mắt, hai mắt híp lại, để lộ ra vài phần nguy hiểm: "Cậu sẽ không! ! Thật sự định chạy trốn sao?"
Ngữ khí người đàn ông làm da đầu Nguyễn Thanh có chút tê dại, thân thể hơi rụt, theo bản năng lùi lại mấy bước, cho đến khi lưng dựa vào thang máy, không còn chỗ thể lui.
Hắn cũng đồng thời tiến đến đem Nguyễn Thanh vây ở góc thang máy, cảm giác áp bách trên người không hề thu liễm, làm Nguyễn Thanh không còn đường trốn.
Nguyễn Thanh cúi đầu, khuôn mặ nhỏ nhắn tránh đi tầm mắt tràn ngập xâm lược của người đàn ông, thân thể run nhè nhẹ, nhỏ giọng mở miệng: "Không, không có.
"
Nam nhân nhướng mày, thoạt nhìn có vài phần tà tứ: "Vậy cậu chạy cái gì?"
Nguyễn Thanh bất an túm lấy túi xách, vẻ mặt đáng thương sắp khóc: "Buổi tối, tôi! ! rất sợ.
"
Cái lý do này hắn miễn cưỡng xem như chấp nhận, dù sao thiếu niên nhẹ bẫng, trên người chỉ có một chiếc túi xách, quả thật không phải chạy trốn.
Hơn nữa hắn vừa mới tra tư liệu kỹ càng tỉ mỉ về thiếu niên trước mặt.
Một người đàn ông nghèo khổ có chứng sợ giao tiếp với xã hội, khó có thể bình thường giao lưu cùng người khác, chỉ biết trốn ở trong căn phòng âm u chật hẹp, ở trên mạng cố ý làm tổn thương người khác.
Giống như một con chuột sống trong ống cống hôi thối.
Thông tin trên mạng mà hắn thu thập được miêu tả như vậy.
Chẳng qua! !
Đáy mắt nam nhân hiện lên một tia u quang, hắn cúi đầu nhìn thiếu niên mảnh mai xinh đẹp trước mắt, cảm thấy những lời đồn trên mạng quả nhiên không thể tin.
Gỡ bỏ được hiểu lầm, người đàn ông thu hồi khí thế nở nụ cười thân thiện, tận lực làm chính mình thoạt nhìn thân sĩ ôn nhu.
"Đã trễ thế này cậu muốn đi đâu? Tôi có thể đưa cậu đi, buổi tối một người ra cửa không an toàn.
"
Ánh mắt người đàn ông quét qua một vòng trên người Nguyễn Thanh: "Đặc biệt là, một đứa nhỏ xinh đẹp như cậu.
"
Nguyễn Thanh khẽ lắc đầu tỏ ý từ chối, thậm chí sợ hắn không nhìn thấy nhỏ giọng nói: "Không, không cần.
"
"Đinh" một tiếng thang máy tới lầu một.
Bạn đang đọc bộ truyện Trở Thành Npc Xinh Đẹp Trong Trò Chơi Vô Hạn tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Trở Thành Npc Xinh Đẹp Trong Trò Chơi Vô Hạn, truyện Trở Thành Npc Xinh Đẹp Trong Trò Chơi Vô Hạn , đọc truyện Trở Thành Npc Xinh Đẹp Trong Trò Chơi Vô Hạn full , Trở Thành Npc Xinh Đẹp Trong Trò Chơi Vô Hạn full , Trở Thành Npc Xinh Đẹp Trong Trò Chơi Vô Hạn chương mới