TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Chương thứ ba mươi chín
...
"Thật vô dụng".
Ma tộc mũi to phun ngụm máu xuống đất, gã khinh thường nói: "Lũ cướp Nhân tộc này thật vô dụng."
Trước khi ra ngoài thì bọn chúng vẫn luôn ở lãnh địa của Trì Yến giả làm người, người này không được giết kẻ kia không được ăn.
Dù là Người đầu trâu béo bở nhất cũng phải vờ như không thấy, khó khăn lắm mới được ra ngoài một chuyến, mấy tên cướp này lại ẻo lả chả giống cướp, ngay cả phản kháng cũng không biết.
Một tên Ma tộc khác đang xé chân của tên cướp ăn ngon lành, máu me đầy mặt còn hùa theo nói: "Lũ người trên vực sâu đúng thật là vô dụng."
Mũi to nhìn thoáng phía sau: "Mấy tên nhóc làm sao giờ?"
Bọn chúng không giết trẻ con, cũng không ăn trẻ con, đây là bản năng của chúng.
Trời sinh Ma tộc tàn nhẫn, nhưng không làm hại trẻ con.
Không biết đây là tốt hay xấu.
"Chắc chắn bệ hạ sẽ biết." Mũi to sờ ót.
Trước khi bọn chúng rời khỏi vực sâu, không biết xưng hô với Vương của mình thế nào nên lúc thì gọi ngài, lúc lại gọi thẳng là Vương.
Sau khi tới đây, dưới sự ảnh hưởng của nô lệ mới biết Vương của Nhân tộc gọi là bệ hạ.
Vì vậy bọn chúng học được xưng hô mới.
Kleist cũng nhìn thấy mấy tên nhóc Nhân tộc đó, tuy chúng trông nhếch nhác nhưng không gầy yếu, ít nhất không gầy như da bọc xương, có thể thấy được chúng bị bắt chưa lâu.
Vì vậy, nỗi sợ chưa ép chúng suy sụp.
Làm việc cho kẻ thù thật ra rất bình thường, dù thù hận sâu đậm cỡ nào, bị đánh đập ngược đãi hết lần này tới lần khác, tâm trí hao mòn thì dần dần nỗi sợ lớn hơn nỗi hận, vì bản năng sinh tồn sẽ lựa chọn quên đi thù hận.
Nếu không sao sống tiếp được đây?
"Bệ hạ, mấy tên nhóc này làm sao bây giờ?"
Kleist: "Mang về."
Lũ cướp chọn trẻ con không phải không có nguyên nhân, tuy tuổi còn nhỏ nhưng chưa tới hai năm sẽ trở thành người lao động.
Dù ở tuổi này cũng đã làm được vài việc đơn giản.
Hơn nữa trẻ con không cần phí công nuôi nấng, cứ cho ăn đại gì đó để chúng sống sót là được.
Ma tộc rầu ơi là rầu, có lẽ lúc nãy bọn chúng biểu hiện quá hung tàn.
Chỉ cần bọn chúng vừa tới gần, mấy tên nhóc này sẽ la hét điên cuồng.
Tuy bọn chúng trông có vẻ da dày thịt béo hung tàn, cũng thấy chói tai.
Tổng cộng có mười hai đứa tầm mười tuổi.
Sống trong một thôn nhỏ, không thể nào sống tốt được, bởi vậy cơ bản đều là đầu to, não to, mình nhỏ.
Trông như cành cây bé chống đỡ tảng đá lớn, có thể gãy bất cứ lúc nào.
"Vậy chúng ta còn đi tiếp được hay không, dẫn theo mấy tên nhóc này ư?"
"Phiền ghê, ném đi là tốt nhất."
"Bớt lảm nhảm, nhất định bệ hạ thấy chúng có ích mới giữ lại."
"Chúng mày thấy Nhân tộc nuôi cừu với gà chưa? Nghe nói nuôi lớn rồi ăn rất ngon, không chừng chúng ta đem chúng về, nuôi lớn có thể ăn thịt."
"Mày nói nghe còn phiền phức hơn, chỉ vì ăn tí thịt mà phải nuôi chúng lớn, mày nuôi à? Dù sao tao cũng không nuôi."
Ma tộc líu ríu bàn luận nửa ngày, mấy đứa nhóc cũng vừa khóc vừa la nửa ngày.
Ma tộc thật sự trông rất đáng sợ!
Bọn chúng trơ mắt nhìn mấy "người" này từ quái vật biến thành người.
Lúc nãy hình thù kỳ quái, không phải quái vật bốn mắt thì là hai đầu, giờ lại biến thành những "người" vô cùng xấu xí.
Chưa bị dọa ngất là do năng lực thừa nhận của trẻ con mạnh hơn người lớn.
Cho tới khi Kleist đến trước mặt mấy đứa nhóc, bọn chúng rốt cuộc cũng nín.
Vốn dĩ Kleist đã đẹp quá đáng, thêm lũ Ma tộc xấu làm nền thì quả thực đẹp đến phát sáng.
Bọn chúng ngây ngẩn nhìn Kleist.
Vậy mà có hai đứa không biết dũng cảm hay là bị dọa mất mật mà chạy về phía Kleist, nắm ống quần Kleist, nước mắt nước mũi trét hết vào quần hắn.
Trong chớp mắt Kleist thành bạn của bọn trẻ.
Bị tất cả Nhân tộc nhìn chằm chằm, Kleist mỉm cười nói: "Đừng sợ, người xấu đã bị đánh bay rồi."
Tên nhóc lớn gan nhất khóc lớn nói: "Nhiều quái vật quá!"
Bọn Ma tộc mờ mịt: "Đâu? Quái vật ở đâu? Để xem tao có xé đầu nó không!"
Bọn chúng không hề ý thức được mình chính là quái vật trong miệng bọn nhỏ.
Bọn chúng thấy mình rất bình thường, chẳng dính dáng gì tới quái vật.
Chỉ có Kleist dịu dàng nói: "Bọn họ không phải quái vật, chỉ là chủng tộc mà các em chưa từng gặp thôi."
Bọn nhỏ tuy dễ dụ nhưng không phải đồ ngốc, một đám điên cuồng lắc đầu, hiển nhiên không tin lí do thoái thác này của Kleist.
Kleist còn nói: "Dù họ là chủng tộc nào, họ cứu các em từ tay người xấu, không phải các em nên nói cám ơn sao?"
Bọn nhỏ thấy mấy lời này khá có lý.
Vì thế chúng run rẩy, đáng thương nói với đám Ma tộc: "Cám ơn."
Ma tộc: "..."
Đời này chưa từng nghĩ đến được nghe hai chữ "cám ơn" từ miệng người khác.
Hắc chưa từng nghe, gã là một Ma tộc gầy yếu, trong đám Ma tộc gã không được coi là mạnh.
Sống được đến giờ đều dựa vào bản lĩnh ẩn núp.
Khi Ma tộc chém giết, gã nín thở, không nhúc nhích.
Đợi tới khi một bên chết, một bên ăn xong, gã sẽ ăn đồ thừa của người khác.
Tuy rất nguy hiểm, nhưng gã vẫn an toàn sống tới giờ, sống đến khi rời khỏi vực sâu.
Chắc trông gã không có sức chiến đấu nhất, tất cả Ma tộc giao cho gã nhiệm vụ trông bọn trẻ.
Hắc không dám phản đối mà biết ẩn núp, đánh với Ma tộc nào cũng no đòn.
Nguyên hình của Hắc không đẹp, biến thành người cũng xấu xí.
Hình người của gã có gương mặt vặn vẹo, mũi không nằm giữa mắt, miệng không thẳng hàng với mũi, trên mặt còn có lỗ to lỗ nhỏ.
Ban đầu bọn nhỏ đều rất sợ gã, nghĩ gã là quái vật ăn thịt con nít trong những câu chuyện cha mẹ kể.
Hắc cũng không thích trông trẻ, nhiệm vụ của gã là đưa bọn trẻ về lãnh địa.
Chỉ có mình gã.
Mấy Ma tộc khác nói thế nào cũng muốn tiếp tục đi cướp.
Haizz, gã còn hy vọng lần này sẽ cố gắng thể hiện để bệ hạ ghi nhớ gã.
Xem ra là không được rồi.
Lúc Hắc vừa đi vừa ngẩn người, một thằng nhóc bỗng nói: "Tui...!tui muốn xi xi!"
Hắc quay đầu, khó chịu: "Mày vừa đi vừa xi xi không được à!"
Thằng nhóc sợ tới mức lạnh run: "Tui...!tui chỉ biết ngồi xi xi."
Hắc khinh bỉ nói: "Thật vô dụng, vậy mày đi tiểu đi."
Lúc thằng nhóc tiểu, lỗ tai Hắc giật giật.
Tuy gã nghe được tiếng nước, nhưng còn nghe được tạp âm không nên có.
Đó là tiếng quần áo con người ma sát vào nhau.
Hắc hơi cúi người, đây là bản năng sinh tồn của gã, là tư thế tiến công.
Nếu đánh không lại, gã sẽ bỏ chạy.
Bọn nhỏ cũng phát hiện sự thay đổi của Hắc, có lẽ chúng hiểu biết không nhiều, nhưng chúng có trực giác của trẻ con.
Có nguy hiểm đến gần.
Chúng không khóc không ồn ào, ôm chặt lấy nhau, trốn đằng sau Hắc.
Tuy Hắc đáng sợ, nhưng còn hơn kẻ địch không quen biết, bây giờ Hắc là người duy nhất bảo vệ được chúng, Hắc cho chúng cảm giác an toàn.
Kẻ địch cũng là cướp, nhưng không thể so với lũ cướp lúc trước, số lượng ít hơn, vũ khí kém hơn.
Nhưng dù sao cũng đều là đàn ông trưởng thành, cả đám hệt như sói đói nhìn chằm chằm bọn trẻ phía sau Hắc.
Lũ này không mang bọn nhỏ về nuôi, mà bồi dưỡng chúng thành cướp.
Bọn chúng chỉ xem bọn nhỏ là "thức ăn".
Những kẻ này hiển nhiên đã núp ở đó từ lâu, bọn chúng ẩn nấp trên đường nhỏ, chờ có người đến sẽ giết một cách bất ngờ.
Đám người của Hắc xui xẻo đụng phải.
"Cái quái gì thế này?" Hắc oán giận một tiếng.
Ma tộc chỉ có mình gã biết núp lùm, thật ra loại thủ đoạn nham hiểm xảo trá này ngay cả gã cũng khinh thường.
Ma tộc sẽ đường đường chính chính xé họng đối phương, cắn nát đầu đối phương.
Bọn nhỏ dựa sát vào nhau, chúng không phải trẻ con sống trong thế giới cổ tích, cha mẹ từng nói có một vài tên cướp chuyên bắt trẻ con về ăn.
Bởi vì trẻ con dễ bắt hơn người lớn, thịt cũng mềm hơn.
"Cho nên tụi con đừng chạy lung tung, phải nghe lời.
Nếu không sẽ bị cướp bắt về nấu canh."
Lũ cướp thấy trong đám người chỉ có một người lớn, trông còn yếu ớt và dễ xuống tay.
"Để bọn nhóc lại, bọn tao sẽ không giết mày!"
Hơn mười tên cướp đứng ở kia, rất có sức uy hiếp.
Dù trông chúng không khỏe mạnh nhưng xét theo số lượng thì có ưu thế áp đảo hơn.
Thật ra Hắc muốn bỏ chạy, gã không thích cứng đối cứng, thua thì chết chắc.
Nhưng nhớ tới đây là nhiệm vụ bệ hạ giao cho mình, Hắc đành cắn chặt môi, tàn nhẫn nói: "Tao không đi! Tao phải dẫn mấy đứa nhóc này về."
Rõ ràng lũ cướp chẳng coi gã đàn ông gầy yếu kia ra gì.
"Tuy thịt đàn ông không ăn được, nhưng nếu mày không đi, bọn tao cũng chỉ đành miễn cưỡng ăn mày thôi."
Nói xong, lũ cướp ào ào nhào về phía Hắc.
Vũ khí trong tay bọn này vô cùng kỳ quặc, có tảng đá, có gậy gỗ, còn có mũi kiếm không biết nhặt được ở đâu.
Hắc quay đầu nhìn thoáng qua, bọn trẻ đang túm tụm lại run rẩy nhìn gã.
Hắc nói: "Nếu tao đánh không lại, chúng mày cứ chạy đi."
Gã chả có chủ nghĩa anh hùng gì, hoàn toàn là do đợi lát nữa chạy trốn, may ra còn có thể nhặt được đứa nhóc chưa bị bắt, như vậy trở về cũng có cái để báo cáo.
Bọn trẻ đã sợ tới mức nói không ra lời, nhiều đứa bước không nổi.
Chúng sợ tới mức chỉ có thể ngồi dưới đất phát run.
Hắc quay đầu, đối mặt với tên nhào về phía mình.
Gã biến trở về nguyên hình.
Đó là một con quái vật cả người đỏ sậm, có ba đầu.
Trên người đầy nhọt, mỗi nhọt đỏ hầu như đều có mặt người.
Trên trán có sừng đỏ, trên mặt đầy các hoa văn tối màu hình xoắn ốc.
Gã rất nhỏ, cao bằng một nửa con người, cũng rất gầy, nhưng một miệng toàn răng nanh sắc bén, tổng cộng có ba lớp, mọc chi chít đầy miệng.
Lũ cướp chạy được một nửa thì thấy Hắc biến thân.
Bọn chúng hoảng sợ.
"Quái vật!"
"Có quái vật!"
Bọn chúng muốn chạy trốn.
Hắc nhào tới.
Gã nhảy lên vai của một tên, miệng há to, cắn đầu đối phương.
Bạn đang đọc bộ truyện Trang Viên Của Mị Ma tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Trang Viên Của Mị Ma, truyện Trang Viên Của Mị Ma , đọc truyện Trang Viên Của Mị Ma full , Trang Viên Của Mị Ma full , Trang Viên Của Mị Ma chương mới