Tôi ở trong một căn phòng hẻo lánh, là phòng cách phòng ngủ chính xa nhất.
Ngày thứ hai, lúc tôi tỉnh dậy, anh đã không có ở đây rồi.
Trong phòng trống không, phòng cưới màu đỏ cố ý bài trí hiện ra vừa buồn cười lại châm chọc.
Nhưng đây là tôi tự làm tự chịu.
Bởi vì tôi là một tên lường gạt.
27.
Tôi và anh căn bản không phải hôn nhân thương mại.
Vốn tôi không nhất định phải kết hôn với anh, cuộc hôn nhân của chúng tôi là tôi chủ động yêu cầu.
28.
Buổi tối, tôi dựa theo trí nhớ làm bữa ăn khuya, đó là điểm tâm ngọt, khi đại học chúng tôi đều thích ăn.
Lúc đó chúng tôi thường xuyên chạm mặt ở tiệm đồ ngọt, sau đó anh còn dùng một số tiền lớn mua công thức của tiệm đó cho tôi, xem như quà sinh nhật của tôi.
29.
Tôi cuộn mình trên ghế sa lon một mực đợi tới khuya, mãi đến tận khi sắp ngủ anh mới trở về.
Nghe được âm thanh mở khóa, tôi bỗng nhiên tỉnh táo lại, khi nhìn thấy khuôn mặt không cảm xúc của anh, tôi liền chùn bước.
Cổ họng tôi đắng chát, giọng nói tựa như không phải là của mình: “Em làm điểm tâm ngọt… Anh có muốn ăn không?”
Anh ngước mắt nhìn tôi, trong con ngươi, là một loại tâm tình phức tạp khó có thể hình dung, tôi xem không hiểu.
Qua hồi lâu, anh mới nhẹ giọng nói: “Không muốn, tôi dị ứng với bơ.”
30.
Mãi đến tận ngày hôm nay, tôi mới biết, thì ra gặp gỡ đã từng là ngẫu nhiên, đều bởi vì có người không ngừng tận lực cố gắng (nỗ lực hết sức).
Chỉ tiếc, người khi đó đã nỗ lực ấy, tôi định trước không cách nào có được.
31.
Anh không ăn điểm tâm ngọt, trực tiếp đi đến phòng làm việc, tôi cũng không có hứng thú, cúi thấp đầu trở lại căn phòng của mình.
32.
Ngày hôm sau, không thấy điểm tâm ngọt đặt ở nhà bếp, nhưng tôi đã không còn tâm tình đi truy cứu tới cùng là người hầu nào ăn trộm.
Tôi cũng không muốn ăn điểm tâm ngọt nữa.
33.
Anh rất ít khi về nhà.
Ngày anh không có ở đây, tôi liền dựa vào vẽ vời giết thời gian.