Dư Dao Dao vuốt tắt cuộc gọi thứ 38 của Dư Tâm Khiết, cười nhìn về phía trước mặt buồn rầu bánh bao nhỏ.
"Không thích rau xanh? Cà rốt cũng không ăn sao? Nhìn mẹ nè, a ô một ngụm ăn vào miệng, nhai nhai nhai nhai nhai nhai, rồi nuốt, ực!"
Cô kẹp một đũa đầy đồ ăn thoạt nhìn thơm ngào ngạt vào trong chén, mở to cái miệng nhỏ, nhét vào, quai hàm phồng lên nhấm nuốt, híp mắt thưởng thức.
Bánh bao nhỏ cầm chén cơm nhỏ của bé, ngơ ngác mà nhìn thẳng vào mẹ của mình. Ngay cả má Từ đang đứng bên cạnh múc canh cũng thiếu chút làm nghiêng chén.
Chủ yếu là, bộ dáng ăn cơm bây giờ của Dư Dao Dao... Thật sự quá ngon miệng!
Giá trị nhan sắc gương mặt của cô vốn đã rất cao, đặc biệt là một đôi mắt ngập nước vô cùng trong veo, giờ phút này khi cô cắn rau xanh, cặp mắt kia giống như là ánh sao lóng lánh chiếu sáng trong trời đêm, khoảnh khắc sáng bừng lên đó làm toàn vẹn gương mặt tinh xảo đều trở mê người.
Điều làm cho bánh bao nhỏ và má Từ xem đến ngẩn người là, mỗi một ngụm Dư Dao Dao ăn vào miệng như đó là món ngon nhất trên thế giới này vậy.
Quai hàm phồng lên, say mê mà híp mắt, lại nhanh chóng cắn nuốt, giống như là động vật nhỏ... Có chút đáng yêu.
Bánh bao nhỏ cầm lòng không đậu mà dùng đũa giành riêng cho trẻ em của bé, gắp một miếng cà rốt mà bé ghét nhất, học bộ dáng ăn ngon miệng của mẹ, bỏ vào miệng nhai nuốt.
Bé cử động miệng nhỏ nhai nhai, phát hiện nhìn mẹ ăn mà bé thấy món nào cũng ngon, hình như cà rốt cũng không khó ăn như trước.
"Má Từ, trù nghệ của má thật số zách. Dù con đã sống lâu như vậy nhưng đây là những món ngon nhất mà con từng được ăn đóa!" Dư Dao Dao thỏa mãn đặt chén không lên bàn, không keo kiệt tặng cho má Từ một ngón tay cái.
Má Từ nháy mắt đỏ mặt, vội đưa chén canh qua, khẩn trương vẫy tay khiêm tốn nói: "Bà chủ quá khen, tay nghề của tôi không thể so với đầu bếp nhà hàng năm sao, chỉ là nội trợ bình thường thôi."
Dư Dao Dao vui rạo rực lại múc thêm một chén canh gà, uống một hơi cạn sạch.
A ~ cầm lòng không đậu mà tràn ra yết hầu một tiếng đầy hưởng thụ.
"Má Từ không cần khiêm tốn như vậy, con là khen thật lòng! Hai ngày này ở bệnh viện ăn uống nhạt nhẽo, về nhà lại được ăn cơm do má làm, hứm hừm hưm, quả thật là món ngon nhất trên đời!"
Lời cô nói không hề khoa trương.
Lúc còn là rắn, ở trong chuồng vườn thú đều được chăm sóc viên cho ăn uống điều độ, khó ăn muốn nghẹn cổ rắn, hơn nữa còn ăn không đủ no!
Nhất là con rắn mập kia, luôn giành ăn với cô, bị cô hóa hình đập bẹp quăng như boomeran mấy lần cũng không chừa.
Trước kia xem phim thần tượng, cảm thấy diễn viên ăn mà thèm chảy nước miếng, nhìn hình ảnh như là món của thần tiên ăn vậy á.
Tuy nhiên, sau khi cô tu luyện thành yêu thì muốn ăn lại ăn không được.
Cuối cùng hôm nay cô cũng ăn vào miệng rồi! Hương vị còn tươi ngon hơn gấp ngàn lần sự tưởng tượng nữa, muốn khóc quá đi à!
"Thịt gà trơn mềm lại thơm ngọt, con chưa từng ăn qua món nào ngon đến như vậy ~"
Thấy biểu cảm của Dư Dao Dao không có chút giả tạo nào, điều này làm má Từ ngây người, trước kia bà từng bị bà chủ quở trách nhiều lần, luôn bắt bẻ tay nghề nấu nướng của mình, sau hôm nay lại...
"Má Từ, tối nay con có thể ăn thêm một ly pudding như hôm qua được không vậy?"
Dư Dao Dao chắp tay trước ngực, hai tròng mắt đều sáng long lanh: "Nếu phiền quá, vậy đêm mai được không? Hay má có cần con phụ giúp gì thì má cứ nói, không sao?"
Má Từ càng là nghe kinh ngạc hoảng sợ: "Nếu bà chủ thích, vậy mỗi ngày tôi sẽ mua thêm một phần."
Rõ ràng giọng điệu nói chuyện với bà trước kia luôn là hếch mặt sai hàm, rất khinh thường bà. Bây giờ... Nghe nói hình như bị té đụng vào đầu?
"Má thật là người tốt!"
Dư Dao Dao sảng khoái vẫy vẫy tay: "Con sẽ nói với cha bánh bao nhỏ cho má thêm tiền lương!"
So sánh với trước kia, bây giờ quả thực chính là thiên đường. Cô nhìn má Từ, cảm thấy vô cùng thuận mắt. Tay nghề nấu nướng ngon như vậy mà nguyên chủ còn bắt bẻ, còn tính ép má Từ cuốn gói ra đi, quả thực là phí của trời.
Đây là thức ăn của thần tiên nha, là thần tiên đó!
Má Từ như nằm mơ lau dầu mỡ quanh miệng bánh bao nhỏ.
Bánh bao ngồi bên cạnh cũng ngửa đầu nhìn Dư Dao Dao, mắt to tròn như quả nho đều viết rõ hai chữ sùng bái.
Sao mẹ ăn cơm lại đẹp như vậy, tốc độ còn nhanh như vậy?
Bé lập tức cầm nĩa nhỏ, quấn quấn mì sợi nhét vào trong miệng, sau đó ăn sạch cà rốt mà ngày thường bé không thích ăn. Thực mau, chén nhỏ của bé cũng sạch sẽ đến đế hướng lên trời.
"Ầy, hôm nay bảo bối nhỏ nhà chúng ta ăn rất giỏi nha ~ Hãy tiếp tục giữ vững phong độ này!"
Bánh bao nhỏ lập tức thẹn thùng cúi thấp đầu, giây tiếp theo trượt xuống ghế, dẫm lên dép lê bỏ chạy vào phòng.
Dư Dao Dao:...
Cô có đáng sợ đến như vậy sao?
Chờ bánh bao vừa đi, một thân hình mập mạp đã đứng chờ từ sớm ở bên cạnh, lo âu đến muốn dậm chân, rốt cuộc nhào lên khóc tang.
"Chị hai, rốt cuộc sao lại thế này? Em chỉ đi nghỉ phép có một ngày, tại sao lại đồn chị tự sát vì tình?! Đám phóng viên kia còn nhắn tin cho em, nói trên tay có chứng cứ ngoại tình của chị, là sự thật sao?"
Rõ ràng phòng có điều hòa, nhưng chú em mập mạp này toàn thân đều là mồ hôi, anh ta cầm tờ giấy khăn lau lau chùi chùi lên mặt. Trên người mặc một cái khoác có mũ, đều có thể nhìn thấy mồ hôi thấm ướt trước ngực.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!