Trước khi phân hóa thì không sao, nhưng bây giờ có thể ngửi được pheromone rồi, mỗi lần uống nước hay hôn nhẹ thôi, cũng có cảm giác như vừa ăn xong bún ốc í.
Lại còn là bún ốc nhạt toẹt nữa.
Cứ như tên khốn chơi xong không chịu trách nhiệm ấy.
Nghĩ thế, tôi không nhịn được nhéo mặt cậu: “Tên khốn nhà anh.”
Trác Minh Đốc nằm không trúng đạn: “Anh làm sao mà anh?”
“Anh thơm quá, làm em đói.” Tôi chui vào lòng cậu cọ cọ, “Thằng oắt này, ngửi được chứ không ăn được.”
“Là anh sai.” Trác Minh Đốc đáp lại, “Từ từ, sao em nóng vậy?”
Tôi muốn ngồi dậy như hai chân nhũn nhão ra, tay Trác Minh Đốc dán lên mặt tôi, hai nhiệt độ đối lập nhau rất lớn.
“Có phải đến kỳ phát tình không?” Trác Minh Đốc đỡ tôi, để tôi dựa vào người cậu.
“Chắc thế.” Tôi lấy thuốc ức chế trong túi ra, “Cái thằng nhãi này cuối cùng cũng đến, chúng ta đến rừng cây nhỏ bên kia đi, sân thể dục khá nhiều người.”
“Được,”
Trác Minh Đốc cẩn thận đỡ tôi, làm như giây tiếp theo tôi sẽ ngủm củ tỏi vậy.
Tôi cười: “Thoải mái đi cậu em, anh phát tình chứ không phải ngỏm.”
Tay Trác Minh Đốc run lên đỡ tôi, thiếu chút nữa là tôi biểu diễn một màn ngã ngửa ra sau giãy đành đạch trên đất cho cậu xem rồi.
“……..”
“Honey à, em nghĩ là em có đối tượng, nên đừng có để em không có 1 dựa dẫm cảm ơn.”
78.
Rừng cây nhỏ vừa u ám vừa yên tĩnh, chỉ nghe được tiếng thở dồn dập của tôi cùng tiếng nuốt nước miếng đầy càng thẳng của Trác Minh Đốc.
Nghe không ổn quá.
Vì để giảm bớt không khí không thích hợp để xuất hiện ở Tấn Giang, tôi bèn câu có câu chăng với Trác Minh Đốc.
“Đốc ơi, anh nói xem mùi em là mùi gì.”
“Không biết, nhưng mùi gì anh cũng thích hết.”
“Không phải vô nghĩa à, anh nói thật xem, có từng ảo tưởng qua pheromone của em là hương gì chưa?”
“Ờm, anh thấy, ai dà ai dà, dù sao lát cung biết ngay ấy mà.”
“Anh nói nghe xem, em cũng không vì chuyện này mà cáu giận đâu.”
Tôi cật lực hướng dẫn, nhưng Trác Minh Đốc thà chết cũng không mở mồm.
Như cầu sống của thằng oắt này cũng mạnh gớm.
“….Đốc ơi, anh có nghe ra mùi hương nào không?”
Một mùi hương nồng đậm lan tràn tứ phía, vừa xa lạ lại rất quen thuộc.
“….Hình như, nghe ra rồi….”
“….Là pheromone của em sao?”
“Hình như, thế….”
Xuất hiện nữa rồi, cái bầu không khí xấu hổ trong yên lặng khỉ gió này.
79.
Pheromone của tôi, là mùi bọ xít.
Bọ xít, hay còn gọi là ‘Sâu chín’.
Vùng Trung Nguyên tục gọi là ‘Côn trùng thúi như ***’.
Chợt tôi nhớ đến những lời an ủi trước kia từng nói với Trác Minh Đốc.
Vai hề là tôi mới đúng.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!