Cách đây không lâu, nghe nói mới đổi chủ tịch, tân chủ tịch là một người sấm rền gió cuốn.
Mà vị tân chủ tịch này đang ngồi đối diện với tôi.
Trên người tân chủ tịch là bộ đồ âu cắt may khéo léo, gương mặt được chăm sóc tốt, khiến người khác không thể nhìn ra ông ấy bao nhiêu tuổi, song tôi biết.
“Chú Bạch.” Tôi lễ phép gọi ông ấy một tiếng.
Lúc mẹ còn sống, tôi từng gặp ông ấy mấy lần.
Ông ấy rất tốt với tôi, với mẹ tôi càng tốt hơn.
Nhưng sau khi mẹ qua đời, tôi chưa từng gặp ông ấy.
Không ngờ ông ấy đã thành tân chủ tịch của Cách Điệu.
Chú Bạch gật gật đầu, nhìn tôi nở nụ cười, “Mộc Mộc đã lớn như vậy rồi, càng ngày càng giống mẹ cháu.”
Tôi không thích người khác nói như vậy, luôn cảm thấy như thể tất cả mọi người đều đang tìm bóng dáng của mẹ trên người tôi.
“Chú Bạch trái lại không thay đổi chút nào.”
Chú Bạch thở dài, ánh mắt nhìn tôi không có tiêu cự.
Tôi biết, ông ấy đang nhìn mẹ của ngày xưa thông qua tôi.
“Chú đã mua lại nhà của mẹ con cháu rồi.” Ông ấy giống như bậc trưởng bối tôi đã lâu không gặp, trong giọng nói ngập tràn điềm đạm dễ gần, “Nếu cháu muốn về ở, bất cứ lúc nào cũng có thể về.”
Tôi lắc lắc đầu, “Không cần nữa.”
Trước kia cũng từng nghĩ phải quay về nhà của mình, nhưng khi đó ngay cả ăn uống đơn giản cũng cần Tịch Nghiệp phải bạt mạng kiếm tiền; bây giờ chỉ hy vọng có thể ở cùng Tịch Nghiệp trong ngôi nhà của chúng tôi, những nơi khác đã không còn quan trọng.
Tôi không hỏi ông ấy mấy năm qua đi đâu.
Ông ấy cũng không hỏi tôi đã sống như thế nào.
Cuối cùng ông ấy hỏi tôi, “Mộc Mộc, cháu bằng lòng quay về Cách Điệu không? Đó là tâm huyết của mẹ cháu.”
Bắt đầu từ khoảnh khắc tôi lựa chọn chuyện ngành biểu diễn kịch, liền đã thể hiện rõ tôi sẽ không tiếp tục đi trên con đường của mẹ.
Mẹ vì đi con đường kia mà làm việc không màng đêm ngày, nhận hằng hà sự trách móc của tất cả mọi người.
Từ khi có ký ức cho đến nay, khoảnh khắc mẹ làm bạn với tôi ít đến đáng thương.
“Có chú Bạch, cháu tin ngài chắc chắn sẽ bảo vệ tốt tâm huyết của mẹ cháu.” Tôi nở nụ cười chân thành.
Tôi chẳng hề có ấn tượng xấu gì về ông ấy, thậm chí tôi còn biết ông ấy vô cùng yêu thương mẹ tôi.
Chỉ là, tất cả những thứ kia đều không liên quan gì đến tôi cả.
Tôi đứng dậy tạm biệt ông ấy, cũng ngỏ lời mình có thể làm người phát ngôn cho Cách Điệu, dù sao cũng từng là công ty của mẹ.
Lúc đi, chú Bạch kêu người bê một chiếc hộp nhỏ.
“Cái này tìm thấy trong nhà kho của mẹ cháu, chú đã giữ một ít, mấy cái này là giữ cho cháu.”
Tôi nhìn chiếc hộp nhỏ kia, nhất thời trong lòng ngũ vị tạp trần.
Mười năm trước, lúc mẹ đi không để lại gì cho tôi.
Mười năm sau, tôi lại nhận được đồ của mẹ từ trong tay người khác.
Tôi đón lấy chiếc hộp nhỏ, nói cảm ơn.
Ra khỏi cửa, Tịch Nghiệp đứng bên ngoài đưa tay về phía tôi.
Tôi đưa tay ra, nắm lấy tay anh, giống như bắt được nhánh cỏ cứu mạng trước khi chết đuối.
Anh biết chú Bạch tìm tôi làm gì, cho nên vẫn luôn đợi tôi ở ngoài cửa.
Anh vẫn luôn biết, mẹ là vùng cấm của tôi.
Chỉ có anh biết.
Tôi vẫn luôn ôm chiếc hộp nhỏ kia, không để cho người nào chạm vào.
“Anh nói, trong này là đồ gì nhỉ?” Tôi nhìn chiếc hộp nhỏ đặt ở trên bàn, hỏi Tịch Nghiệp.
Tịch Nghiệp xoa xoa đầu tôi, “Mở ra xem thử đi.”
Như thể anh đã biết bên trong là cái gì.
Ngón tay tôi thoáng run, nhẹ nhàng mở chiếc hộp nhỏ kia ra.
Bên trong có mấy món đồ chơi nhỏ, đều là đồ chơi tôi từng chơi, còn có bộ búp bê Barbie tôi thích nhất, sau khi lớn tôi chưa từng nhìn thấy nó, tôi cho rằng đã bị dì trong nhà vứt đi rồi.
Lục đến cuối cùng, bỗng lục thấy một tờ báo cáo bệnh hiểm nghèo.
Tịch Nghiệp cũng hơi ngạc nhiên.
Tôi từ từ lật tờ báo cáo bệnh hiểm nghèo kia, ngày tháng bên trên chính là hai ngày trước khi xảy ra tai nạn xe.
“Thảo nào hôm đó, bà ấy nói với anh nếu như muốn báo đáp bà ấy, thì hãy tốt với em.” Giọng Tịch Nghiệp vang vọng bên tai, “Trước đó bà ấy chưa từng nói những lời như vậy.”
Mặt sau tờ báo cáo còn có một phong thư vẫn chưa được viết xong.
“Mộc Mộc của chúng ta thích cuộc sống ra sao nhỉ? Liệu Mộc Mộc có còn ghét mẹ sau khi trưởng thành không nhỉ? Mộc Mộc của chúng sau khi trưởng thành sẽ có dáng vẻ ra sao nhỉ? Mẹ rất muốn nhìn thấy dáng vẻ sau khi trưởng thành của Mộc Mộc…”
Bức thư rất lộn xộn, hết xóa rồi sửa, và cả vệt nước đã khô.