TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
“Phản quốc?” Trong đại sảnh yên tĩnh, giọng nói của Mặc Tu Nghiêu nhàn nhạt vang lên. Liễu quý phi vừa nãy vẫn còn tỏ vẻ cây ngay không sợ chết đứng, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy trắng. Thân thể yểu điệu màu trắng run lên lấy bẩy, nàng đã biết từ lâu rồi, người nam tử chính mình từng mê luyến rốt cuộc có bao nhiêu lãnh khốc tuyệt tình. Tuy rằng hiện tại Đại Sở đã không có quan hệ gì với Định Vương phủ, nếu như Mặc Tu Nghiêu đã biết hành động của mình. . . Liễu quý phi không khỏi rùng mình một cái, sợ hãi nhìn nam tử dường như không vui không giận trước mắt.
Tuy rằng bọn họ vốn đã cảm thấy người Bắc Nhung đánh vào quan nội thực sự hơi quá dễ dàng, thế nhưng họ đều không hoài nghi Liễu quý phi. Thế nhưng cẩn thận ngẫm lại, năm đó Liễu gia thân là quyền thần trọng yếu được tin tưởng nhất của Mặc Cảnh Kỳ, mà Mặc Cảnh Kỳ luôn luôn là văn võ không phân, tùy tiện phân công quan chức. Liễu gia có thể biết rất nhiều chuyện về bố phòng binh lực của Đại Sở kỳ thực cũng không phải chuyện bất ngờ gì. Tuy rằng trước khi chết, Mặc Cảnh Kỳ đã hoàn toàn chán ghét Liễu gia, mà Mặc Cảnh Lê cũng vẫn đề phòng Liễu gia, nhưng không có suy nghĩ qua chuyện bố phòng này. Dù sao nhìn bề ngoài, những chuyện này dường như chẳng có quan hệ gì với Liễu gia. Quan trọng nhất chính là, kẻ tiết lộ những chuyện này cho Bắc Nhung cũng không phải những người khác của Liễu gia, mà chính là Liễu quý phi, người khó có khả năng đó nhất.
Nhìn nữ tử áo trắng trước mắt đã tái nhợt, Diệp Ly bất đắc dĩ lắc lắc đầu, âm thầm thở dài trong lòng. Tuy rằng Liễu quý phi rất đáng ghét, thế nhưng đến giờ Diệp Ly vẫn nhớ nữ tử áo trắng bên cạnh Mặc Cảnh Kỳ năm đó còn kiêu ngạo khinh bỉ nàng. Ai có thể nghĩ tới, Liễu quý phi sủng phi cả lục cung ngày xưa cuối cùng lại rơi xuống mức độ này?
“Tu Nghiêu?” Diệp Ly suy nghĩ một chút, vẫn cảm thấy Liễu quý phi cứ giao cho Mặc Tu Nghiêu tự mình xử trí thì tốt hơn. Kết cục của Liễu quý phi bây giờ tất nhiên rất đáng thương, nhưng đồng thời cũng đáng trách.
Mặc Tu Nghiêu mỉm cười nắm chặt hai tay Diệp Ly nói: “Đến bây giờ, chuyện này. . . kỳ thực không liên quan gì đến chúng ta. Phái người đi mời Lê Vương và Trường Hưng Vương đến đây đi.” Hiện tại, Mặc Cảnh Lê mới là Nhiếp Chính Vương của Đại Sở, mà Liễu quý phi là mẹ ruột của Mặc Khiếu Vân, đương nhiên là giao cho bọn họ xử trí. Tin tưởng, lúc trước Mặc Cảnh Lê bị nữ nhân này đùa nghịch nhất định sẽ có cách xử trí khiến cho hắn thỏa mãn.
Mặc Cảnh Lê đến rất nhanh, mấy ngày trước vừa xuất huyết nhiều lại bị Mặc Tu Nghiêu làm cho tức giận không nhẹ, lúc Mặc Cảnh Lê đi đến sắc mặt không dễ coi chút nào. Đi theo bên cạnh hắn chính là Diệp Oánh cùng với công chúa Tê Hà sắc mặt cũng không đẹp đẽ gì. Chẳng qua so với công chúa Tê Hà, dáng vẻ Diệp Oánh cũng không coi là tệ. Kỳ thực nếu như Mặc Cảnh Lê cưới Đông Phương U, người bị hại lớn nhất hẳn là công chúa Tê Hà. Dù sao, Diệp Oánh tốt xấu còn có cái danh chính phi, nhiều năm nhưng công chúa Tê Hà vẫn chẳng có gì như cũ. Trước ở Ly thành mấy lần đi cầu kiến công chúa An Khê cũng bị người ta lấy lý do nữ Vương phải dưỡng thai mà từ chối. Nếu như thật sự để Mặc Cảnh Lê cưới nữ nhân có lai lịch lớn như Đông Phương U, Lê Vương phủ nào còn chỗ cho công chúa Tê Hà dung thân?
Đi theo sau ba người Mặc Cảnh Lê chính là Mặc Khiếu Vân và công chúa Trân Ninh.
“Định Vương thúc, Vương phi, có việc gì. . .” công chúa Trân Ninh còn chưa nói hết lời thì đã nhìn thấy Liễu quý phi đang đứng ở một bên, không khỏi biến sắc mặt. Mấy ngày nay công chúa Trân Ninh lấy được chút dược từ chỗ Trầm Dương để bôi lên mặt, vết thương dữ tợn trên mặt đã có một chút hiệu quả mắt thường có thể nhìn thấy. Vừa nhìn thấy hi vọng, tâm tình của công chúa Trân Ninh cũng tốt hơn rất nhiều , vệt tối tăm giữa hai lông mày cũng tản đi không ít. Tuy rằng không nhất định có thể khôi phục như lúc ban đầu, thế nhưng chí ít sẽ không doạ người. Nhưng nhìn thấy Liễu quý phi, sắc mặt công chúa Trân Ninh vẫn rất khó coi. Không phải chỉ vì Liễu quý phi chính là kẻ gây những thống khổ này cho nàng, hơn nữa bởi vì ngày đó nghe được lời Trầm Dương nói ở Trường Hưng Vương phủ. Nếu như lúc trước công chúa Trân Ninh oán hận vì bị mẫu thân làm tổn thương. Hiện tại chính là hoàn toàn căm ghét và buồn nôn. Một nữ nhân chỉ vì khuôn mặt đẹp vậy mà có thể liên tiếp bóp chết bào thai trong bụng, công chúa Trân Ninh cảm thấy lúc trước bà ta suýt chút nữa hại chết chính mình cũng chẳng phải chuyện bất ngờ gì.
“Sao bà ta vẫn còn ở đây?” Công chúa Trân Ninh căm ghét cau mày nói.
Sắc mặt Mặc Cảnh Lê cũng khó nhìn, lúc trước Liễu quý phi lấy tung tích hài tử lừa gạt mình, hắn còn chưa có quên đâu. Chẳng qua bị vướng bởi Gia Luật Dã nên khó làm được gì thôi, hiện tại Gia Luật Dã cũng đi rồi, nữ nhân này còn ở lại đây. . . trong mắt Mặc Cảnh Lê lóe qua một tia ánh sáng lạnh, vẻ mặt bất thiện nhìn về phía Mặc Tu Nghiêu nói: “Ngươi gọi ta đến chỉ để nhìn nữ nhân này?”
Mặc Tu Nghiêu nhíu mày, nhàn nhạt nói lại lời Gia Luật Dã lúc nãy. Nghe Mặc Tu Nghiêu nói xong, sắc mặt mọi người ở đây đều trở nên hết sức khó coi. Không những Mặc Cảnh Lê Mặc Khiếu Vân, mà ngay cả công chúa Tê Hà và Diệp Oánh cũng nhìn Liễu quý phi bằng ánh mắt tràn ngập khiếp sợ. Tuy rằng các nàng đều là nữ tử, cũng không phải người tốt lành gì. Thế nhưng nói thật, chưa có ai dám nghĩ tới chuyện phản quốc. Cho dù công chúa Tê Hà theo Mặc Cảnh Lê nhiều năm như vậy, cũng chưa từng nghĩ tới việc nói cho Mặc Cảnh Lê biết bí mật tồn vong của hoàng thất Nam Chiếu.
“Liễu Vân Thường!” Công chúa Trân Ninh không nhịn được hét lên thành tiếng, trừng mắt nhìn Liễu quý phi, ánh mắt hung tàn tựa như nọc độc. Nữ nhân này. . . Nữ nhân này đúng là điên rồi! Lẽ nào bà ta chưa hề nghĩ tới nếu Bắc Nhung dẫn đại quân vào Đại Sở, Liễu gia phải làm sao, con cái của bà ta phải làm sao? Nhớ tới lúc trước Sở kinh suýt nữa bị phá, cảm giác lúc hai tỷ đệ các nàng rúc vào nhau chờ chết. . . Thì ra kẻ gây ra tất cả những chuyện này lại chính là mẫu thân ruột của mình.
“Tiện nhân!” Sắc mặt Mặc Cảnh Lê hung ác nham hiểm, tàn nhẫn đánh một bạt tai. Một bạt tai này hoàn toàn không có ý tứ lưu tình, cho dù Liễu quý phi so với đám khuê nữ bình thường biết được một chút võ nghệ, cũng bị cái tát vừa nhanh vừa vội này đánh cho ngã nhào trên đất, trán va vào cạnh ghế. Một ngụm máu từ trong miệng tràn ra, Liễu quý phi đau đớn ôm bụng. Thậm chí có một chiếc răng lẫn với máu đồng thời bị phun ra ngoài. Tuy đã trôi qua ít ngày, thế nhưng vết thương lúc trước công chúa Trân Ninh đâm phải cũng chưa hồi phục tốt, lúc này ngã nhào trên đất, miệng vết thương ở bụng vừa rát vừa đau.
Một bạt tai căn bản là không thể giải tỏa được tức giận trong lòng Mặc Cảnh Lê. Nữ nhân này. . . Đại Sở tan tác như vậy, bây giờ lui về giữ Giang Nam, rõ ràng đều vì nữ nhân này! Nhìn Mặc Tu Nghiêu giờ đây chiếm cứ một vùng thổ địa bao la, mà chính mình chỉ có thể lui giữ Giang Nam với diện tích không bằng một phần tư lãnh thổ nguyên bản, Mặc Cảnh Lê hận không thể lôi Liễu quý phi ra lột da tróc thịt, băm vằm thành nghìn mảnh.
“Lê Vương.” Mặc Cảnh Lê còn muốn tiến lên đạp mấy cái nữa, lại bị Mặc Tu Nghiêu gọi lại.
Mặc Cảnh Lê lạnh lùng nhìn hắn, trào phúng nói: “Chẳng lẽ Định Vương còn muốn cứu tiện nhân này? Cũng phải. . . Năm đó nữ nhân này còn ôm mối tình thắm thiết đối với Định Vương kia mà.”
Mặc Tu Nghiêu nhíu mày nở nụ cười, nhàn nhạt nói: “Lê Vương hiểu lầm, Bản vương chỉ muốn nói. . . Đừng làm bẩn sàn nhà của Bản vương, còn có. . . Đừng dạy hư trẻ con.” Mọi người sững sờ, nhìn theo ánh mắt Mặc Tu Nghiêu, quả nhiên thấy một cái đầu nho nhỏ từ ngoài cửa ngó vào, mở to đôi mắt tròn tò mò nhìn tình hình bên trong. Sắc mặt Diệp Ly hơi trầm xuống, nhàn nhạt nói: “Ngự Thần, vào hay không.”
Mặc Tiểu Bảo nháy nháy mắt, cười híp mắt vẫy tay với Diệp Ly một cái, “Mẫu thân, nơi này đang làm gì thế?” Bước qua bậc cửa đi vào phòng khách, lúc này mọi người mới nhìn thấy phía sau bé còn dẫn theo một chuỗi củ cải đỏ. Lãnh Quân Hàm, Từ Tri Duệ cũng dè dặt tiến vào. Vừa nhìn nét mặt Diệp Ly, Mặc Tiểu Bảo liền biết không tốt. Mẫu thân tức rồi nha. Vội vã tung ra nụ cười thiên chân vô tà chạy vội về phía Diệp Ly. Lại thấy một bóng trắng lóe qua, Liễu quý phi vốn đang ngồi dưới đất đột nhiên nhảy lên thật mạnh, lao về phía Mặc Tiểu Bảo.
“A? !” Trong đại sảnh vang lên một tiếng hét thảm. Liễu quý phi nâng tay phải của chính mình ôm hận trừng mắt nhìn người phía trước, trên cổ tay phải có một vết thương vừa nặng vừa sâu, máu tươi ròng ròng không dứt. Mặc Tiểu Bảo thiếu chút nữa gặp nạn lúc này đang được Diệp Ly ôm vào trong ngực, bàn tay khác của Diệp Ly còn đang cầm một con dao găm đang rỏ máu. Mặc Tiểu Bảo sợ đến tái mét mặt, kêu một tiếng mẫu thân liền nằm bò trong lòng Diệp Ly không chịu động đậy. Cho dù bé thông minh cũng chỉ là một đứa trẻ bảy, tám tuổi chịu kinh hãi không khóc lên đã xem như dũng cảm. Trên dung nhan thanh lệ dịu dàng của Diệp Ly dường như ngưng kết một tầng sương lạnh, lạnh lùng nhìn chằm chằm nữ tử trước mắt, lần đầu tiên trong mắt hiện ra sát ý mãnh liệt.
Liễu quý phi đã sớm rõ ràng, ở Ly thành xa lạ này, bản thân rơi vào trong tay Mặc Tu Nghiêu và Mặc Cảnh Lê đều là một con đường chết. Vừa lao về phía Mặc Tiểu Bảo, có thể nói là một kích toàn lực. Lại không ngờ vẫn sắp thành lại bại như cũ, một đao này của Diệp Ly không lưu tình một chút nào, Liễu quý phi cho dù không chết, tay phải từ đây cũng coi như đã bị phế bỏ. Tuy rằng thường xuyên nghe người ta nói Định Vương phi võ nghệ bất phàm ra sao, thế nhưng Liễu quý phi vẫn chưa coi là thật. Nàng chưa từng chân chính giao thủ với Diệp Ly, cũng chưa từng thấy Diệp Ly động thủ với người khác. Mười năm trước Diệp Ly bắn tên cũng không gọn gàng, nhưng không ngờ động tác của nàng ta lại nhanh nhẹn tàn nhẫn như vậy.
“Mẫu thân. . .” Mặc Tiểu Bảo nằm nhoài trong lòng Diệp Ly, ủy ủy khuất khuất kêu lên.
Cúi đầu nhìn bé con trong lòng một chút, hơn một năm nay Mặc Tiểu Bảo đã cao lớn không ít, Diệp Ly ôm bé đã có chút vất vả. Nhìn đôi mắt nhi tử đã đỏ lên, trong lòng Diệp Ly mềm nhũn. Thu hồi dao găm ôm Mặc Tiểu Bảo trở về bên cạnh Mặc Tu Nghiêu, đưa bé thả vào trong lồng ngực Mặc Tu Nghiêu.
Tuy Mặc Tiểu Bảo luôn luôn không quá thân thiết với phụ vương bé, thế nhưng lúc này lại hết sức ngoan ngoãn. Ngồi ở trong lòng phụ vương, Mặc Tiểu Bảo đột nhiên cảm thấy kinh hãi vừa nãy đã biến mất không thấy, khuôn mặt nhỏ trắng như tuyết đã có thêm một chút hồng hào. Lãnh Quân Hàm và Từ Tri Duệ cũng bị dọa cho phát sợ, tuy rằng bọn họ không nhìn rõ động tác của Diệp Ly và Liễu quý phi, thế nhưng chỗ máu chảy kia và sắc mặt của mọi người thì bọn họ vẫn nhìn thấy. Diệp Ly gọi người tới ôm hai đứa bé đi chỗ khác, hai người này còn nhỏ tuổi hơn Mặc Tiểu Bảo, lá gan cũng không lớn bằng Mặc Tiểu Bảo, bị kinh sợ sẽ không tốt.
Mặc Tu Nghiêu cúi đầu nhìn Mặc Tiểu Bảo có chút bất an vặn vẹo trong lòng mình, giơ bàn tay hơi cứng ngắc vỗ vỗ bé xem như là động viên. Ánh mắt quét về phía Liễu quý phi âm trầm đến mức ngay cả Mặc Cảnh Lê cũng không nhịn được lui về phía sau hai bước, Mặc Khiếu Vân và công chúa Trân Ninh đứng một bên bị khiếp sợ càng không dám nhúc nhích. Cũng không thấy Mặc Tu Nghiêu ra tay thế nào, mọi người chỉ cảm thấy trong đại sảnh có hai bóng mờ thoáng qua, Mặc Tu Nghiêu đã ôm Mặc Tiểu Bảo một lần nữa ngồi lại trên ghế. Mà Liễu quý phi vốn đang dựa vào bên ghế cũng một lần nữa ngã xuống trên đất. Chỉ thấy tứ chi nàng rũ xuống trên đất mềm mại một cách quỷ dị, cả người căn bản không thể nhúc nhích. Thế nhưng vừa nãy Diệp Ly chỉ dùng một đao Liễu quý phi đã hét lên thảm thiết ngay cả người bên ngoài cũng có thể nghe thấy, lúc này trải qua biến đổi lớn như vậy mà nàng ta lại không kêu lên tiếng nào.
Mọi người định thần nhìn lại, mới phát hiện cũng không phải Liễu quý phi không kêu lên. Mà là bị điểm á huyệt, căn bản không phát ra tiếng. Không cần nhìn thương thế của nàng, chỉ cần nhìn nét mặt vặn vẹo dữ tợn của Liễu quý phi là đủ biết ả ta rốt cuộc có bao nhiêu đau đớn. Thế nhưng cực hình gia tăng trên người một nữ tử có khuôn mặt đẹp như hoa như vậy, mà chẳng có bất kỳ ai đồng tình. Ngay cả hai tỷ đệ Mặc Khiếu Vân và Trân công chúa Ninh cũng chỉ sững sờ một chút, sau đó quay đầu đi chỗ khác không dám nhìn nữa.
Liễu quý phi đau đến mức cả người run rẩy, thế nhưng cho dù nàng dùng hết khí lực còn sót lại cũng vẫn không thể phát ra một tiếng nào. Chỉ có thể sợ hãi nhìn đám người trước mắt đang lạnh lùng nhìn mình. Liễu quý phi từng nghĩ khoảng thời gian chính mình vừa rời khỏi hoàng cung là khoảng thời gian đau đớn tột cùng, đau đớn đến mức nàng vĩnh viễn không muốn hồi tưởng lại. Thế nhưng giờ đây nàng mới hiểu, so với việc rơi vào tay Mặc Tu Nghiêu, nàng tình nguyện cả đời đều trải qua những tháng ngày như vậy.
Mặc Tiểu Bảo ngồi ở trong lòng Mặc Tu Nghiêu, hiếu kỳ nhìn Liễu quý phi thống khổ vặn vẹo trên đất. Bởi vì tứ chi căn bản không có cách nào động đậy, nàng như một con sâu bò trên đất chỉ biết giãy giụa cái bụng, “Phụ Vương, bà ta làm sao vậy?” Mặc Tu Nghiêu hững hờ vỗ vỗ cái đầu nhỏ của hắn nói: “Nàng ta nhàn rỗi không chuyện gì nằm trên đất chơi đùa.” Mặc Tiểu Bảo chớp chớp mắt to, con ngươi đen nhánh lóe lên ánh sáng thông minh. Phụ vương coi bé ngu ngốc sao. . . Đại thẩm này rõ ràng đang rất đau đớn. Phụ vương thật lợi hại. . . . Còn lợi hại hơn cả mẫu thân và cậu cả.
Nhìn Liễu quý phi cũng sắp không còn khí lực để kêu gào nữa rồi, Mặc Tu Nghiêu mới hừ nhẹ một tiếng, khẽ gảy ngón tay trái, mở ra á huyệt của Liễu quý phi. Liễu quý phi đau rên một tiếng, toàn thân mồ hôi đầm đìa, vô cùng chật vật. Nằm trên đất thỉnh thoảng vẫn run lên vì quá đau đớn, “Mặc. . . Mặc Tu Nghiêu, ngươi, thật ác độc. . .”
Mặc Tu Nghiêu nhàn nhạt liếc nàng một chút, không quá để ý đối với lời lên án của nàng ta. Dám làm tổn thương con trai của hắn, hắn còn giữ lại mạng của nàng ta, Mặc Tu Nghiêu sắp bị sự thiện lương của chính mình làm cho cảm động rồi.
“A Ly, đừng nóng giận. Sau này ta sẽ cố gắng rèn luyện Mặc Tiểu Bảo.” Nhìn sắc mặt Diệp Ly còn có chút đông lạnh, Mặc Tu Nghiêu vội vã an ủi. Trong bóng tối còn ném cho Mặc Tiểu Bảo một ánh mắt ẩn chứa uy hiếp. Mặc Tiểu Bảo hơi rụt lại đầu nhỏ, gật đầu liên tục nói: “Mẫu thân, sau này con sẽ cùng phụ vương học võ công thật lợi hại. Tiểu Bảo lớn rồi phải bảo vệ mẫu thân!”
Mặc Tu Nghiêu không vui quăng cho hắn một ánh mắt như dao. Cút! Bảo vệ A Ly là việc của Bản vương.
Mặc Tiểu Bảo tha thiết mong chờ nhìn mẫu thân, nỗ lực bán manh. Diệp Ly đưa tay sờ sờ cái đầu nhỏ của bé, cười nhạt nói: “Là mẫu thân không nên bảo con đi vào.”
“Mẫu thân, xin lỗi. Tiểu Bảo không nên ham chơi, ở bên ngoài nghe trộm.” Mặc Tiểu Bảo ngoan ngoãn nhận sai. Oa oa, chọc cho mẫu thân khổ sở, phụ vương nhất định sẽ tàn nhẫn sửa trị bé. Bộ dạng mẹ hiền con hiếu, vợ chồng ân ái này lại khiến cho người bên cạnh cực kỳ khó chịu. Mặc Cảnh Lê mắt lạnh trừng Mặc Tu Nghiêu nói: “Bản vương không đến xem cả nhà các ngươi hoà thuận.”
Mặc Tu Nghiêu cũng không thèm để ý, tâm tình tốt nhíu mày nói: “Bản vương một nhà hoà thuận, Lê Vương không cao hứng sao?”
Mặc Cảnh Lê khẽ hừ một tiếng, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Liễu quý phi hỏi: “Nữ nhân này, Định Vương dự định xử trí như thế nào?” Mặc Tu Nghiêu khẽ giương mày kiếm, thản nhiên nói: “Nếu Bản vương đã kêu người mời Lê Vương và Trường Hưng Vương lại đây, nữ nhân này tất nhiên là giao cho các ngươi xử lý. Có điều. . . Bởi vì chuyện vừa rồi Bản vương thay đổi chủ ý.”
Bạn đang đọc bộ truyện Thịnh Thế Đích Phi tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Thịnh Thế Đích Phi, truyện Thịnh Thế Đích Phi , đọc truyện Thịnh Thế Đích Phi full , Thịnh Thế Đích Phi full , Thịnh Thế Đích Phi chương mới