TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
“Tiện nhân!” Công chúa Trân Ninh nhìn chằm chằm Liễu Quý Phi nằm trên mặt đất, trên mặt tràn đầy oán hận lạnh như băng cùng chán ghét. Lời Trầm Dương nói…, hoàn toàn đánh nát chờ mong cuối cùng trong lòng công chúa Trân Ninh dành cho mẫu thân. Lúc trước công chúa Trân Ninh bị hôn mê trong lãnh cung đến nỗi dung nhan bị hủy, trong hai năm qua nàng chưa bao giờ không hận Liễu Quý Phi, nhưng trong loại hận ý này khó mà không phải bí mật mang theo một chút kỳ vọng cùng với ỷ lại không cách nào cắt đứt với mẫu thân. Nếu như đêm nay Liễu Quý Phi chân tâm thật ý xin lỗi nàng, dù chỉ có một chút áy náy và hối hận, cái trâm vàng kia của công chúa Trân Ninh cũng sẽ không đâm đến trên người nàng.
Nhưng lúc này, trong mắt công chúa Trân Ninh cũng chỉ có đơn thuần chán ghét và thống hận, tình mẹ con từ nay về sau chính thức ân đoạn nghĩa tuyệt.
Mặc Vô Ưu nghe xong lời của Trầm Dương cũng không hề do dự, nâng tay lên nhanh chóng rút cái trâm vàng kia ra, trong khoảng thời gian ngắn máu chảy như rót. Mặc Vô Ưu hung ác lấy ra thuốc tiên chữa thương do Trầm Dương luyện chế đổ lên, sau đó từ bên trên vạt áo của Liễu Quý Phi giật xuống một đoạn lụa trắng bắt đầu băng bó miệng vết thương.
Công chúa Trân Ninh lại không thương tổn đến chỗ trí mạng của Liễu Quý Phi. Nếu như bài trừ tương lai không thể có con…, cuối cùng cho dù Liễu Quý Phi chết cũng chỉ là do máu chảy quá nhiều mà thôi. Mà bây giờ đã có thuốc tiên cầm máu của Trầm Dương tự nhiên không có nguy hiểm tánh mạng rồi. Sau khi băng bó kỹ miệng vết thương, Mặc Vô Ưu lại lấy ra một bình sứ nhỏ cho Liễu Quý Phi uống. Sau một lát, thần sắc vốn tái nhợt của Liễu Quý Phi lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được bắt đầu khôi phục màu hồng.
“Đồ tốt như vậy, cho nàng ta dùng không phải chà đạp rồi hả? Ta cho con vật như vậy là để con lãng phí như thế sao?” Trầm Dương nhìn chằm chằm vào Mặc Vô Ưu không vui mà nói. Mặc Vô Ưu ngẩng đầu ngọt ngào cười nói với Trầm Dương: “Sư phó, Định Vương thúc và Vương phi chắc chắn còn có lời muốn hỏi, cái dạng vừa rồi của bà ta ở đâu có thể hỏi ra cái gì?” Trầm Dương hừ nhẹ một tiếng nói: “Ngược lại con thông minh.”
Mặc Tu Nghiêu híp mắt, mắt thấy thần sắc của Liễu Quý Phi tốt lên, hờ hững gật đầu nói: “Đã không có việc gì rồi. . . Khiếu Vân, ngươi có ý kiến gì?” Mặc Khiếu Vân khoanh tay, thản nhiên nói: “Tất cả mặc cho Định Vương thúc xử trí. Người này không còn quan hệ gì với cháu và Hoàng tỷ.”
“Không còn quan hệ?” Công chúa Trân Ninh đột nhiên mở miệng nói, quay đầu nhìn chằm chằm vào dung nhan xinh đẹp của Liễu Quý Phi cắn răng nói: “Bà ta còn thiếu nợ ta khuôn mặt.”
Nghe vậy, Liễu Quý Phi biến sắc, trừng công chúa Trân Ninh cả giận nói: “Ngươi muốn làm gì?” Công chúa Trân Ninh nhìn nàng, cắn răng từng một chữ nói: “Ngươi hủy mặt của ta, chẳng lẽ không nên bồi thường cho ta sao?” Liễu Quý Phi cười lạnh một tiếng, nói: “Ngươi là do ta sinh đấy, đừng nói ta hủy mặt của ngươi, cho dù ta đã lấy mạng của ngươi, ngươi cũng nên nhận lấy.”
Mặc Khiếu Vân đi đến bên người công chúa Trân Ninh, lôi kéo tay của nàng nhìn Liễu Quý Phi nói: “Ta đã vừa nói, chúng ta cùng ngươi không còn quan hệ.”
Liễu Quý Phi khinh thường hừ nhẹ một tiếng, quan hệ mẹ con ruột thịt sao có thể nói cắt đứt là cắt đứt được. Trong mắt Liễu Quý Phi, Mặc Khiếu Vân và Trân Ninh vĩnh viễn đều là con cái của nàng, nàng có thể chẳng thèm ngó tới bọn họ, nhưng bọn họ cũng không thể bất kính với nàng. Cứng rắn chống dậy đi đến cái ghế để ở một bên, tuy đã băng bó miệng vết thương, nhưng tổn thương kia cho dù là dạng linh đan diệu dược thế nào cũng không bao giờ có thể khôi phục được. Đau đớn kịch liệt khiến cho nét mặt của nàng trở nên có chút vặn vẹo, ánh mắt quét về phía công chúa Trân Ninh càng giống như ngấm độc.
Công chúa Trân Ninh lại khắp nơi không để ý tới ánh mắt của nàng, khi một người hoàn toàn tuyệt vọng với một người khác, sẽ trở nên quá mức lạnh lùng.
Liễu Quý Phi cũng không để ý phản ứng của công chúa Trân Ninh và Mặc Khiếu Vân, nếu như lúc trước nàng đối với hai đứa con này còn có bất kỳ ý định gì…, qua hơn hai năm thống khổ giãy dụa cũng làm cho nàng từng chút một gạt bỏ toàn bộ cảm tình không có ý nghĩa này. Sau khi Mặc Tu Nghiêu cùng Diệp Ly xuất hiện ở chỗ này, hơn phân nửa lực chú ý của Liễu Quý Phi đã tập trung vào trên người của bọn họ. Chỉ là đối với Mặc Tu Nghiêu đã không còn mê luyến cuồng dại không thay đổi lúc trước, trái lại tràn đầy oán hận khắc cốt. Thậm chí, lúc này so với Diệp Ly, Liễu Quý Phi lại càng hận Mặc Tu Nghiêu. Nhưng nàng biết rõ, mình không thể lại xúc động. Mặc Tu Nghiêu vô tình đối với nàng, xưa nay nàng đã thấm sâu trong người, thấu hiểu rất rõ.
“Định Vương, ngươi sai sử hai người kia ám sát ta là có ý gì? Chớ không phải là muốn trở mặt cùng Bắc Nhung?” Liễu Quý Phi hất hàm, ngạo nghễ nhìn chằm chằm vào Mặc Tu Nghiêu nói. Bây giờ nàng là chuẩn Vương phi Bắc Nhung, thân phận không thể thấp hơn Mặc Tu Nghiêu và Diệp Ly. Nàng cũng không cần phải khách khí với bọn họ.
Diệp Ly im lặng, yên lặng nhìn thoáng qua Mặc Tu Nghiêu ngồi bên người. Đây là vì yêu sinh hận trong truyền thuyết?
“Ngươi có ý tứ gì?” Công chúa Trân Ninh tiến lên phía trước nói: “Chuyện này liên quan gì đến Định Vương phủ? Bản công chúa muốn giết ngươi thì thế nào đây? Cùng lắm thì Bản công chúa đền mạng cho ngươi!”
“Hoàng tỷ!” Mặc Khiếu Vân liếc nhìn Liễu Quý Phi thật sâu, đối với công chúa Trân Ninh nói: “Xem Định Vương thúc nói thế nào.” Mặc Tu Nghiêu quay đầu nhìn công chúa Trân Ninh cùng Mặc Khiếu Vân, nhạt cười nhạt nói: “Trân Ninh, tuy phụ hoàng ngươi đã chết, Đại Sở hiện tại ước chừng cũng không có liên quan gì với các ngươi. Nhưng chỉ cần Bản vương thừa nhận ngươi là công chúa, ngươi vẫn là công chúa. Cầm mạng của ngươi đi đổi mạng của nàng? Bản vương cho người nuôi ngươi lâu như vậy chính là vì cái này sao? Thiếu mất bộ phận nào ai bồi thường cho bổn vương?”
Công chúa Trân Ninh ngẩn ngơ, nàng cũng không am hiểu rất nhiều chuyện lục đục với nhau. Nhưng cũng biết mình hành động theo cảm tình cũng không thể giải quyết vấn đề, cúi đầu nói: “Định Vương thúc, là Trân Ninh sai.”
Lúc này Mặc Tu Nghiêu mới thoả mãn gật đầu, hắn nuôi một công chúa một hoàng tử này cũng không phải để lấy ra chơi đấy, nếu vì một Liễu Quý Phi mà bồi thường tánh mạng chẳng phải hắn uổng phí rất nhiều công sức sao. Cho nên công chúa Trân Ninh và Mặc Khiếu Vân không thể chết được, còn phải sống thật tốt. Nghiêng đầu nhìn Liễu Quý Phi, Mặc Tu Nghiêu ôn hòa mà hỏi: “Cho dù Bản vương muốn trở mặt với Bắc Nhung? Ngươi lại muốn thế nào? Có muốn đi về hỏi Gia Luật Dã, có nguyện ý vì ngươi mà khai chiến với Bản vương hay không?”
“Ngươi!” Liễu Quý Phi giận dữ, câu hỏi hời hợt này của Mặc Tu Nghiêu, rõ ràng là đang cười nhạo nàng.
“Ta thế nào?” Mặc Tu Nghiêu nhướn mày cười nói.
“Vương gia, thái tử điện hạ Bắc Nhung và Thất hoàng tử đến rồi.” Ngoài cửa, Trác Tĩnh tiến đến bẩm báo.
“Ah? Đêm nay Trường Hưng vương phủ nho nhỏ này lại náo nhiệt. Gọi bọn hắn vào.” Chỉ chốc lát sau, Trác Tĩnh liền dẫn Gia Luật Hoằng, công chúa Dung Hoa cùng với Gia Luật Dã đến. Chứng kiến máu tươi trên mặt đất cùng Liễu Quý Phi một thân chật vật, tất cả mọi người sững sờ. Công chúa Dung Hoa mở miệng cười nói: “Vương phi, đây là làm sao vậy?”
Diệp Ly thản nhiên nói: “Không có gì, Thanh Y Na cô nương đột nhiên xâm nhập Trường Hưng vương phủ có ý đồ bất lợi với Trường Hưng Vương và công chúa. Công chúa nhất thời kinh hoảng làm Thanh Y Na cô nương bị thương.”
“Diệp Ly! Ngươi nói bậy!” Liễu Quý Phi gào thét, nhưng theo đó tác động miệng vết thương đau đớn lại làm cho nàng cắn chặt răng răng, đổ mồ hôi lạnh. Gia Luật Dã đi qua đỡ lấy Liễu Quý Phi lung lay sắp đổ ngồi lên ghế, hỏi: “Chuyện gì xảy ra?” Liễu Quý Phi cắn môi, ủy khuất mà nói: “Vương gia, là Định Vương và Định Vương phi sai sử cái nha đầu kia làm ta bị thương.” Ba nữ tử đang ngồi ngoại trừ công chúa Trân Ninh cùng mắt trợn trắng nhìn lên trời. Liễu Quý Phi này tốt xấu cũng có 34-35 rồi, làm nũng như vậy thật sự có thể sao?
Gia Luật Dã hiển nhiên đối với Liễu Quý Phi mảnh mai không có đồng cảm gì, trầm giọng nói: “Tại sao ngươi lại ở chỗ này?”
Diệp Ly nhạt cười nhạt nói: “Thanh Y Na cô nương không phải là muốn muốn nói Bản phi phái người bắt ngươi đến đấy chứ?”
Liễu Quý Phi nói lỡ, nàng xác thực là tự mình đến Trường Hưng vương phủ, nhưng nguyên nhân đến đây lại không thể nói trước mặt nhiều người như vậy. Thần sắc Diệp Ly lạnh nhạt nhìn Gia Luật Dã nói: “Gia Luật vương tử, vừa rồi Thanh Y Na cô nương tự dưng chỉ trích Bản phi và Vương gia sai sử công chúa Trân Ninh ám sát nàng. Hiện tại Bản phi còn muốn nói là nàng tự dưng xâm nhập Trường Hưng vương phủ có ý đồ tổn thương công chúa và Trường Hưng Vương, vu hãm Bản vương phi đây.”
Gia Luật Dã nhíu mày, tuy tình hình trước mắt kỳ thật trong lòng hắn càng tin tưởng Liễu Quý Phi. Nhưng lời Diệp Ly nói lại chặn hắn đến không lời nào để nói, đồng thời đối với chuyện Liễu Quý Phi tự tiện chạy đến Trường Hưng vương phủ, trong lòng Gia Luật Dã cũng mất hứng. Gia Luật Hoằng ngồi ở một bên nhìn xem Diệp Ly làm khó dễ Gia Luật Dã, trên mặt lại vô cùng bình thản. Chỉ khẽ cau mày nói: “Định Vương và Định Vương phi thân làm chủ nhân, quả quyết sẽ không vô lễ với khách nhân như thế. Huống chi sai sử công chúa Trân Ninh ám sát Thanh Y Na không khỏi nói không thông một chút. Ngược lại là Thất đệ, Thanh Y Na không phải vẫn ở cùng một chỗ với ngươi sao, sao lại chạy đến Trường Hưng vương phủ.” Diệp Ly và Mặc Tu Nghiêu sai sử công chúa Trân Ninh hành thích xác thực về tình về lý đều không hợp. Nhưng Gia Luật Hoằng lại trực tiếp không để ý đến sự thật công chúa Trân Ninh tự mình ám sát Liễu Quý Phi, rõ ràng đổ hết lỗi sai lên người Liễu Quý Phi.
Bạn đang đọc bộ truyện Thịnh Thế Đích Phi tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Thịnh Thế Đích Phi, truyện Thịnh Thế Đích Phi , đọc truyện Thịnh Thế Đích Phi full , Thịnh Thế Đích Phi full , Thịnh Thế Đích Phi chương mới