TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Sau khi Mặc Tu Nghiêu đi khỏi, thì mỗi ngày sống của Diệp Ly liền trôi qua bình tĩnh vô cùng. Bởi vì mang thai, nên mọi người trong Định Vương phủ cũng không lấy chính sự tới quấy rầy nàng, toàn bộ từ trên xuống dưới trong cả phủ đều chăm sóc nàng thật cẩn thận, sợ bị lạnh, bị đói, bị mệt mỏi.
Đợi đến mấy ngày sau, khi tin tức Mặc Tu Nghiêu xuất hiện tại Hồng Nhạn quan được truyền ra thì cũng có không ít người âm thầm cảm thấy kỳ lạ, vì sao lại không nhìn thấy Vương phi vẫn luôn đi theo bên người Định Vương? Mà lúc này, mọi người từ trên xuống dưới trong Ly thành mới biết, thì ra Vương phi đã mang thai năm tháng rồi. Vì vậy, tất nhiên lại là một bữa ăn mừng vui sướng, chỉ còn có hơn một tháng nữa là bước sang năm mới, lúc ở bên ngoài vẫn còn trong chiến hỏa, thì dân chúng Tây Bắc lại yên vui, tự tại và tưng bừng còn hơn cả đón tết.
Mỗi ngày, Diệp Ly nhàn rỗi không có chuyện gì làm, liền dẫn mấy đứa bé đến ồn ào ở trước mặt Thanh Vân tiên sinh. Bây giờ, Mặc Tu Nghiêu không ở trong phủ, Diệp Ly lại mang thai, nên Từ nhị phu nhân liền dẫn Tần Tranh vào ở trong khách viện của Định Vương phủ. Thứ nhất, là vì mấy ngày nay, vô luận là Từ Hồng Vũ, Từ Hồng Ngạn hay Từ Thanh Trạch, thì cũng đều bận rộn đến chân không chạm đất, nên cũng không rảnh để về nhà. Thứ hai, là vì cũng có thể giải buồn cho Diệp Ly.
Ngày hôm đó, Diệp Ly và Thanh Vân tiên sinh đang đánh cờ, ba cái bánh bao nhỏ được Từ nhị phu nhân và Tần Tranh trông chừng chơi trên mặt đất được trải thảm dày ở bên cạnh. Trong lúc đánh cờ, Thanh Vân tiên sinh và Diệp Ly trò chuyện về chuyện ở Tây Lăng. Thanh Vân tiên sinh nghe Diệp Ly nói chuyện của Mặc Tu Nghiêu ở Hoàng thành Tây Lăng xong, thì thở dài một tiếng, rồi nói: “Định Vương có hùng tài vĩ lược, tuệ mẫn trời sinh. Nếu cả đời đều trôi chảy thì tất nhiên sẽ là một thế hệ danh tướng trung thần lưu danh sử sách. Khi còn thiếu niên, lão phu thấy cháu rể thì liền cảm thấy hai đầu chân mày của người này có khí thế bức người, chính xác là lớn hơn cả Thế tử Định Vương lúc đó bảy phần. Người như vậy. . . Tĩnh, thì thiên hạ có thể được an bình. Động, thì thiên hạ thật sự có thể gặp rắc rối. Có thể nói, động hay tĩnh đều lôi đình, vui vẻ hay tức giận đều có thể tác động đến đại thế của thiên hạ. Nhưng hết lần này tới lần khác, Hoàng đế còn trẻ làm bậy, không bỏ qua cho Định Vương phủ, cho nên đã đúc thành sai lầm lớn. Hơn nữa, lại không biết, người như Định Vương, nếu không thể đẩy hắn ta vào chỗ chết trong một lần, thì chính là đã chôn cho mình một con đường chết.”
Diệp Ly đặt một quân cờ xuống, hỏi Thanh Vân tiên sinh: “Lúc trước, ông ngoại đã dự đoán được sẽ có cục diện như hôm nay sao?”
Thanh Vân tiên sinh lắc lắc đầu, nói: “Lúc đó, Định Vương bị thương quá nặng, ngay cả lão phu cũng không thể dự đoán được hắn ta còn có thể khỏe lại. Có điều. . . Cho dù Định Vương không khỏe lại được, thì chỉ sợ cũng sẽ không tránh được kết cục cá chết lưới rách với Hoàng đế. Chỉ là. . . Sáu năm trước, khi lão phu vừa đến Tây Bắc nhìn thấy Định Vương, thì liền phát hiện, hắn ta rất khác với lúc còn thiếu niên.”
Diệp Ly mỉm cười, nói: “Rất nhiều người đều nói, tính tình bây giờ của chàng ấy xác thực khác biệt rất lớn với hồi còn thiếu niên.”
Thanh Vân tiên sinh lắc đầu, nói: “Không chỉ tính tình, mà còn cả sát ý không tiêu tan giữa hai đầu chân mày của hắn ta nữa. Tuy Định Vương phủ xuất hiện thế đại danh tướng lớp lớp, nhưng đều không phải là người hiếu sát chân chính. Nhưng khi lão phu gặp lại Định Vương, thì lại thấy hai đầu chân mày có sát khí vẫn luôn chôn giấu mà không phát ra, trong đôi mắt chợt hiện lên ánh sáng thị huyết, rõ ràng là dấu hiệu của sát khí đại thịnh. Sau khi các cháu đi Tây Lăng, lão phu nhàn rỗi cũng đã bói một quẻ cho Định Vương, trên quẻ tượng cũng đằng đằng sát khí. Nên kết quả như thế cũng không tính ngoài ý muốn.” Diệp Ly nói hơi xấu hổ: “Đều do Ly nhi không để ý trong một phút, nên mới có thể…” Thanh Vân tiên sinh khoát khoát tay, nói: “Chẳng lẽ ông ngoại lại là loại người cổ hủ như vậy sao? Cái gọi là quẻ tượng tướng mạo, cũng chỉ để tham khảo thêm mà thôi. Huống chi, người như Định Vương. . . Một khi đã hạ quyết tâm, thì sao có thể bị quẻ tượng gây khó khăn. Mấy đời Từ gia chúng ta đều tu sinh dưỡng tính, nhưng mấy trăm năm trước, trên tay Từ gia cũng dính không ít máu. Chỉ là, đến cùng thì, chém giết quá nhiều sẽ tổn hại đến tâm tính, ông ngoại chỉ lo Định Vương sẽ rơi vào ma chướng, không công hao tổn tuổi thọ mà thôi.”
Diệp Ly gật đầu, “Làm phiền ông ngoại quan tâm, Ly nhi sẽ khuyên nhủ Tu Nghiêu thật tận tâm.”
Thanh Vân tiên sinh đặt một quân cờ xuống, cười nói với Diệp Ly: “Tuy trên người Ly nhi cũng có khí sát phạt, nhưng tính tình trời sinh lại chính trực, ôn hòa, kết hợp với Định Vương, ngược lại vừa vặn hỗ trợ lẫn nhau. Trên đời này cũng chỉ có cháu mới có thể khuyên nhủ hắn ta được. Trái lại, Ly nhi thật sự tinh mắt hơn mẹ cháu nhiều.” Nhắc tới đứa con gái đã mất sớm của mình, Thanh Vân tiên sinh cũng thương cảm vài phần. Đứa con gái duy nhất kia của mình, cái gì cũng tốt, nhưng chỉ có ánh mắt là hơi kém một chút, tính tình cũng không kiên cường bằng cháu gái. Năm đó, nếu biết trước sẽ có chuyện như vậy, thì ông cũng không nên để ý đến tâm ý của con gái, mà cứ gả con bé cho người ta, nói không chừng, bây giờ vẫn còn sống khỏe mạnh. Nhưng nếu như thế, thì chỉ sợ cũng sẽ không có đứa cháu gái đầy kiêu hãnh đã khiến cho người ta phải ca ngợi trước mắt này rồi.
Thấy Thanh Vân tiên sinh không có tâm tình đánh cờ, Diệp Ly cũng thả quân cờ xuống theo, rồi lại cười nói: “Đang yên đang lành, sao ông ngoại lại nói đến chuyện này? Lại nhớ đến mẹ cháu ạ?”
Thanh Vân tiên sinh nhìn cháu gái, do dự một lát, rồi mới nói: “Vốn chuyện này, cậu cả cháu muốn đích thân nói cho cháu, nhưng bây giờ, nó cũng bận rộn vô cùng, lão đầu tử ông lại nhàn rỗi không có việc gì, nên liền nói cho cháu biết. Cha cháu. . . Đã đến Ly thành rồi.”
Cha. . . Diệp Ly hơi giật mình. Ngay lập tức liền nhớ tới người cha nhìn bề ngoài như nghiêm khắc, nhưng trong lòng lại yêu thương vợ con, hiếu kính trưởng bối vô cùng của mình ở đời trước. Trong nháy mắt, vốn rất nhiều hình ảnh cho rằng đã quên từ lâu liền xuất hiện liên tục trong đầu, rất nhiều hình ảnh rõ nét, dù đã qua nhiều năm, nhưng hầu như cũng không phai màu một chút. Thấy sắc mặt của cháu gái không tốt, đáy mắt Thanh Vân tiên sinh liền hiện lên một tia lo lắng, “Ly nhi?”
Diệp Ly phục hồi tinh thần lại, lắc đầu, mỉm cười nói: “Ly nhi không sao, lại khiến cho ông ngoại phải lo lắng rồi. Sao. . . Sao cha lại đến Ly thành ạ?” Chẳng trách trong phút chốc, Diệp Ly không nhớ ra Diệp Văn Hoa, vốn khi còn bé, lúc Từ thị vẫn còn sống, Diệp Ly vẫn luôn được Từ gia dạy dỗ, không có tình cảm sâu với người cha luôn khiến cho mẹ buồn này. Đợi đến sau khi đã có trí nhớ của kiếp trước, so sánh giữa hai người cha của đời trước và đời này, còn có những lời nói việc làm của Diệp Văn Hoa nữa, nên tình cảm với cha, vốn đã không còn lại bao nhiêu, cũng từ từ giảm dần theo thời gian. Đợi đến sau khi Diệp Văn Hoa dẫn đám người Diệp lão phu nhân về quê, thì theo thời gian trôi qua, Diệp Ly cũng có thói quen chỉ nhớ đến người cha ở kiếp trước thôi, ngược lại cũng dần dần ném người cha của kiếp này ra sau đầu.
Thanh Vân tiên sinh mỉm cười nói: “Diệp gia ở vùng đất Tây Nam xa xôi, khi đại quân Tây Lăng Đông chinh thì nơi đứng đầu sóng ngọn gió chính là chỗ đó. Con người của cha cháu, không nói tới nhân phẩm như thế nào, nhưng suy cho cùng thì cũng có nhiều kiến thức hơn dân chúng bình thường một chút, nên đã dẫn già trẻ trong nhà đi khỏi đó trước. Hiện nay, đã đến Tây Bắc được hơn một tháng rồi. Theo ý của Đại ca cháu, thì cứ sắp xếp cho bọn họ ổn thỏa là được, không cần báo cho cháu biết. Nhưng đến cùng thì hắn ta cũng là cha cháu, huống chi, chúng ta sắp xếp cho hắn ta ổn thỏa cũng chưa chắc sẽ chịu an phận thủ thường mà ở trong thành. Nếu ra bên ngoài nói lung tung gì đó, thì cũng sẽ gây trở ngại cho thanh danh của cháu và Định Vương. Mấy ngày trước không biết các cháu trở về thì cũng thôi. Nhưng mấy hôm nay nghe được tin tức cháu trở về, thì đã đến cầu kiến hai lần rồi. Lúc trước, Thanh Trạch nói cháu vừa mới về, tinh thần mệt mỏi, để ngăn cản lại, nhưng nếu cứ không gặp bọn họ, thì chỉ sợ sẽ náo loạn lên.”
Diệp Ly hơi nhíu mày, trầm tư một lát, rồi mới mỉm cười nói: “Cũng không phải chuyện lớn gì, Ly nhi đã rõ, lát nữa liền gặp bọn họ là được.”
Tần Tranh đang ngồi bên cạnh trêu chọc mấy bánh bao nhỏ chơi, liền ngẩng đầu lên, nói: “Ly nhi, Diệp Thượng thư. . . Diệp lão gia kia thì cũng thôi, chỉ là, Diệp lão phu nhân và Diệp Vương thị kia, còn có Diệp Dung kia nữa, trăm triệu lần muội đừng khách khí với bọn họ.” Diệp Ly nhướng mày, cười nói: “Sao vậy? Tranh nhi đã gặp bọn họ rồi hả?” Tần Tranh gật đầu, nói: “Chứ còn gì nữa, Diệp Dung kia, năm nay cũng đã mười mấy tuổi rồi, nhưng lại bị Diệp Vương thị sủng đến nỗi không ra thể thống gì. Vừa tới Ly thành vẫn chưa tới một tháng mà đã dám đánh nhau với cháu út của Nguyên lão tướng quân rồi. Nếu như thế thì cũng thôi đi, đằng này, đánh không lại người ta mà còn gióng trống khua chiêng kêu la cái gì mà tỷ tỷ của hắn ta là Vương phi. Người nhà của Nguyên lão tướng quân cũng xem như hiểu chuyện, cho nên mới không truyền chuyện này ra ngoài. Nhưng lúc ấy, mấy đứa bé có mặt ở đó đều chế giễu, nên cũng có người tới nói với nhà chúng ta. Còn có Diệp lão phu nhân kia nữa, một bó tuổi to rồi, mà còn đi bốn phía, kết giao với các phu nhân trong thành, còn lấy thân phận của muội khoe khoang ngoài sáng trong tối với người ta.” Mấy năm nay, Tần Tranh đi theo Từ nhị phu nhân quản gia, nên tính tình cũng linh động hơn khi còn trong khuê phòng không ít. Nói đến Diệp gia, cũng không chút khách khí nào. Hiển nhiên, không có hảo cảm gì với người của Diệp gia.
“Muội đã biết.” Diệp Ly gật đầu, cười nói, “Bọn họ an phận ở Ly thành, thì tất nhiên cũng không có ai có thể ức hiếp bọn họ. Nếu trong tộc có người có năng lực vươn lên, thì tất nhiên, trong tương lai cũng có thể có tiền đồ. Nhưng nếu còn muốn gây rối gì, thì muội cũng không phải Bồ Tát sống được thờ trong miếu. Cha và bà nội có quan hệ huyết thống với muội, còn những người khác thì chẳng có quan hệ gì.”
Lúc này, Tần Tranh mới yên tâm: “Trong lòng muội có tính toán thì tốt rồi, lại nói tiếp, Diệp gia cũng được xem như đã từng hiển hách một thời, sao lại không hiểu biết gì như vậy chứ? Phá hoại thanh danh của muội thì có lợi gì cho bọn họ?” Từ nhị phu nhân nhíu mày, nói: “Dù sao cũng chỉ là mấy người có ánh mắt thiển cận thích ỷ thế hiếp người thôi. Chỉ có điều, trong Ly thành này, chỉ sợ người có khả năng mua trướng của bọn họ cũng không nhiều.” Trong Ly thành cũng không tính là rộng lớn này, người có sức ảnh hưởng chính thức đều là tâm phúc của Định Vương phủ, nên tất nhiên đều biết rõ Vương gia và Vương phi có thái độ gì với Diệp gia. Tối đa cũng chỉ hù dọa một vài người ngoài không biết rõ chi tiết mà thôi.
“Vương phi, Diệp. . . Diệp lão gia dẫn người nhà đến cầu kiến.” Ngoài cửa, Mặc tổng quản bẩm báo, bởi vì bây giờ Diệp Văn Hoa chỉ là một người không có công danh sự nghiệp gì, nên trong phút chốc, Mặc tổng quản cũng băng khoăn không biết xưng hô ra sao.
Tần Tranh cười nói: “Thật sự là nhắc Tào Tháo, thì Tào Tháo đến, đây không phải đã tới rồi sao?”
Diệp Ly đứng lên, cười nói: “Cháu đi ra gặp bọn họ.” Thanh Vân tiên sinh nói: “Bây giờ cháu bất tiện, cần gì phải đi ra tiền thính làm gì? Cứ trực tiếp để bọn họ đến đây, vừa lúc cũng để lão phu gặp người cha này của cháu.”
“Ông ngoại, ông cần gì phải phí tinh thần như vậy?” Năm đó, ông gả đứa con gái yêu quý duy nhất cho Diệp Văn Hoa có xuất thân cũng xem như bần hàn, cuối cùng lại rơi vào kết cục như vậy. Nói không đau lòng thì ai cũng không tin, nên ai lại chịu để cho lão nhân gia gặp lại đứa con rể này để vô duyên vô cớ khiến cho thân thể bị chọc tức chứ?
Thanh Vân tiên sinh lắc đầu, nói: “Không sao, lão phu cũng muốn xem xem hắn ta còn muốn nói gì.” Diệp Ly bất đắc dĩ, chỉ đành lại kêu Mặc tổng quản mời mấy người đó tới đây. Tần Tranh không muốn gặp mấy người khiến cho mình bực mình này, nên liền dắt Lãnh Quân Hàm và Từ Tri Duệ vào phòng trong.
Không lâu sau, Mặc tổng quản liền dẫn người tới. Cũng không phải chỉ có mỗi Diệp Văn Hoa, mà còn có năm, sáu người nữa, trong đó còn có cả Diệp lão phu nhân và Diệp Vương thị.
“Bà nội, cha.” Thần sắc Diệp Ly nhìn mọi người trước mắt đầy lạnh nhạt. Tính ra, cũng đã sáu, bảy năm, Diệp Ly chưa từng từng gặp Diệp Văn Hoa rồi, so với sáu, bảy năm trước, Diệp Văn Hoa già đi rất nhiều, trên gương mặt còn có thể xưng là anh tuấn nho nhã ngày xưa đã xuất hiện thêm rất nhiều nếp nhăn, tóc cũng đã thành hoa râm, trong ánh mắt càng mang theo sự ảm đạm và suy sụp. Nhìn thấy Diệp Ly thì thần sắc trên mặt càng phức tạp không rõ, khóe miệng giật giật nhưng vẫn không nói được lời nào.
So với Diệp Văn Hoa, thì Diệp lão phu nhân và Diệp Vương thị tốt hơn nhiều, năm nay, Diệp lão phu nhân cũng đã gần bảy mươi, nhưng vừa nhìn liền thấy vẫn mặc một thân trang phục ung dung, cao quý như mấy năm trước, giống như vẫn còn là vị lão phu nhân sống an nhàn sung sướng trong phủ Thượng thư năm đó. Diệp Vương thị thì già nua và phát phúc hơn năm đó một chút, nhưng cũng mặc một thân trang phục phú quý, chỉ có điều, trong ánh mắt càng biểu lộ ra ngoài nhiều thêm mấy phần khôn khéo và cay nghiệt, so với bộ dáng luôn giả trang thành phu nhân hiền lành thì lại thấy hơi khác lạ. Đứng bên người Diệp Vương thị là một thanh niên khoảng mười tám, mười chín tuổi, hai đầu lông mày lờ mờ có một chút bộ dáng tuấn mỹ của Diệp Văn Hoa, nhưng đáng tiếc, cả người lại mập mạp, béo tròn, ánh mắt không có ánh sáng, cả người cũng không có sự điềm đạm, văn nhã và trang nghiêm của người đọc sách. Thật giống như mấy thiếu gia nhà giàu không có học vấn mà Diệp Ly nhìn thấy trong mấy chương trình truyền hình không có chất dinh dưỡng gì ở đời trước. Diệp Ly thật sự cảm thấy hơi kỳ quái, Diệp Vương thị đã làm như thế nào mà dạy dỗ Diệp Dung hơi ương ngạnh nhưng ít nhất vẫn còn có mấy phần tướng mạo lúc trước thành một tên ngu ngốc tai to mặt lớn như hôm nay vậy?
Đứng ở phía sau bọn họ là một cô gái trẻ có mấy phần giống Diệp Lâm, còn nam tử kia, thì Diệp Ly lại không biết.
“Con rể. . . Bái kiến nhạc phụ đại nhân.” Vừa nhìn thấy Thanh Vân tiên sinh ngồi trên ghế cao nhất, sắc mặt Diệp Văn Hoa lại hơi đổi đổi, liền vội vàng bước lên, cúi người, bái thật sâu, nói.
Bạn đang đọc bộ truyện Thịnh Thế Đích Phi tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Thịnh Thế Đích Phi, truyện Thịnh Thế Đích Phi , đọc truyện Thịnh Thế Đích Phi full , Thịnh Thế Đích Phi full , Thịnh Thế Đích Phi chương mới