TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Phần lớn kiến trúc trong hoàng cung đều được làm bằng gỗ nguyên chất, bên ngoài lại càng được trang trí bẳng các loại nước sơn đủ màu sắc. Vì vậy, lửa chỉ cần bốc lên một chút thì tự nhiên sẽ càng cháy càng mạnh, không tới một khắc đồng hồ, không nói cả điện Thu Lương đều bị vây trong biển lửa, mà ngay cả các cung điện chung quanh cũng bắt đầu bị lửa lan tới. Ba người Diệp Ly chỉ có thể mang theo công chúa Trân Ninh rời xa khỏi điện Thu Lương mà đến Ngự hoa viên. Đặt công chúa Trân Ninh ở một chỗ trống trải bằng phẳng lại thông gió bên hồ nhỏ, nhìn ánh lửa đã bắt đầu có người cứu hoả ở đằng xa, phân phó: “Đi mời thái y.”
“A Ly!” Thái y còn chưa tới, Mặc Tu Nghiêu mặc một thân áo trắng đã bay tới như gió, thấy Diệp Ly không sao thì mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng khi liếc mắt thấy công chúa Trân Ninh đang ở bên cạnh thì nhíu mày nhìn Diệp Ly. Diệp Ly không nói gì mà chỉ lắc đầu, lúc này nói những chuyện này ở trước mặt công chúa Trân Ninh cũng không thích hợp. Ở phía sau, Mặc Tiểu Bảo đang được thị vệ ôm cũng đi tới đây, phía sau còn có Lãnh Quân Hàm cũng được ôm vào trong ngực.
“Mẹ…” Mặc Tiểu Bảo giãy giụa nhảy xuống khỏi người thị vệ rồi lao thẳng tới Diệp Ly, nhưng giữa đường thì lại bị Mặc Tu Nghiêu xách cổ áo ở phía sau lên, treo ngược ở giữa không trung, liền vung vẩy tay chân, “Mẹ, mẹ… Con thật lo lắng cho mẹ… Phụ vương hư, buông con ra! Con muốn mẹ……” Diệp Ly buồn cười nhận lấy con trai từ trong ngực Mặc Tu Nghiêu, vỗ vỗ trấn an, cười nói: “Mẹ không sao, đã để con lo lắng rồi. Bé ngoan……” Mặc Tiểu Bảo hài lòng cọ cọ ở trong lòng Diệp Ly, gật đầu lia lịa như không nhìn thấy sắc mặt âm trầm của Mặc Tu Nghiêu, “Mẹ không sao là tốt rồi. Con thích mẹ nhất……”
Công chúa Trân Ninh ngồi dựa vào núi giả nhìn Mặc Tiểu Bảo đang cười khanh khách trong lòng Diệp Ly không ngừng, lại nhìn nụ cười dịu dàng như ẩn như hiện trên khuôn mặt của Diệp Ly, đáy mắt liền hiện lên một tia hâm mộ và khổ sở. Diệp Ly nhìn thấy, liền đặt Mặc Tiểu Bảo xuống đất, ngồi xổm người xuống, rồi nhẹ giọng hỏi: “Công chúa Trân Ninh, ngươi vẫn khỏe chứ?”
Công chúa Trân Ninh gật đầu, thấp giọng nói: “Đa tạ… Đa tạ ơn cứu mạng của Định Vương phi.” Nhìn cô gái thanh nhã, dịu dàng trước mặt, nàng thật sự không có mặt mũi nào để đối mặt. Nàng cũng biết những việc mà mẫu phi của nàng đã làm, nhưng Định Vương phi lại mặc kệ quan hệ của mẫu phi của nàng mà cứu mạng của nàng. Mà mẹ ruột của nàng, không chỉ lợi dụng nàng, mà thậm chí còn suýt nữa hại chết nàng. Tại sao… Tại sao mẹ của nàng là người như vậy chứ?
“Tỷ tỷ! Tỷ tỷ!” Một tiếng kêu dồn dập vang lên, Tần Vương nghe được tin đã mang theo đệ đệ mới tám tuổi vội vàng chạy tới. Đi theo phía sau bọn họ còn có Mặc Cảnh Lê, các Vương gia trong tôn thất và quyền quý trong triều. Trận hỏa hoạn ở điện Thu Lương không nhỏ, mặc dù đã có người đi cứu hoả, nhưng khí trời mang theo những cơn gió nhẹ như bây giờ lại càng làm cho lửa càng cháy lớn, hiện tại gần như đã lan ra đến ba, bốn tòa cung điện. Cho dù bây giờ, bọn họ đang đứng ở nơi đối diện với điện Thu Lương, thì cũng có thể cảm nhận được sức nóng của ngọn lửa kia.
Mặc Khiếu Vân xông lại, nhìn thấy công chúa Trân Ninh đang ngồi dưới đất đầu tiên, liền vội xông lên, “Hoàng tỷ, tỷ bị sao vậy? Có bị thương không?” Công chúa Trân Ninh vội vàng lấy tay che vết thương trên mặt lại, rồi nói: “Không có… Không có gì đáng ngại……” Nhưng một vết thương mới như vậy thì sao nàng có thể lấy tay che hết được? Mọi người không nhịn được mà hít vào một hơi, trên gương mặt thanh tú dịu dàng của thiếu nữ lại có thêm một vết thương lớn gần bằng một bàn tay. Lúc này, vết thương kia vẫn còn chảy máu mang đến cảm giác nóng bỏng như bị lửa đốt, khiến cho người ta nhìn thấy không khỏi muốn nôn. Không ít phu nhân, tiểu thư đi theo cùng đều sợ hãi kêu lên, rồi vội vàng lui về phía sau hai bước.
Sắc mặt của Công chúa Trân Ninh liền trở nên buồn bã, càng sợ hãi cúi đầu muốn dùng tóc để che kín vết thương trên mặt.
“Đừng lấy tóc che, tóc bẩn sẽ làm cho vết thương dễ nhiễm trùng hơn.” Một bàn tay thon dài, trắng nõn, mềm mại nhẹ nhàng đặt lên vai của nàng, nhẹ nhàng đè bàn tay đang cầm tóc của nàng xuống. Công chúa Trân Ninh sửng sốt, ngẩng đầu nhìn cô gái vẫn mang theo nụ cười dịu dàng nơi khóe môi đầy kinh ngạc. Ở trên mặt của nàng ấy không có chút chán ghét và e ngại nào, nhưng từ trong đôi mắt dịu dàng, trong sáng của nàng ấy, nàng lại thấy được mình đã xấu xí như thế nào. Công chúa Trân Ninh run lên, liền vội vàng cúi đầu xuống.
Diệp Ly than nhẹ một tiếng, lấy một cái khăn lụa trắng ra, cẩn thận thắt lên mặt của công chúa Trân Ninh, che vết thương dữ tợn kia lại, “Chờ thái y tới viết cho một chút thuốc trị liệu vết thương, thì rất nhanh sẽ không có chuyện gì.”
Các cô gái trong khuê phòng của Đại Sở có gia giáo cực kỳ nghiêm khắc thì khi đi ra ngoài cũng có thói quen mang cái khăn che mặt, cho nên sau khi công chúa Trân Ninh mang khăn che mặt, tuy cũng trở nên khác biệt giữa các khuê tú để lộ dung gian ra ngoài, nhưng cũng không tính đột ngột. Mọi người xung quanh cũng thở phào nhẹ nhõm, phần lớn các nàng đều là các cô gái được nuôi trong khuê phòng, nên chưa từng nhìn thấy vết thương như vậy, bây giờ đã bị che lại thì tốt rồi, đồng thời cũng có càng nhiều người đưa mắt nhìn sang cô gái mặc áo trắng thanh lệ, dịu dàng này hơn, cũng bội phục khí độ bình tĩnh của Định Vương phi không thôi.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Mặc Cảnh Lê nhìn thoáng qua Diệp Ly đã trở lại bên cạnh Mặc Tu Nghiêu, trầm giọng hỏi.
Công chúa Trân Ninh khẽ cắn khóe môi không chịu nói, Mặc Cảnh Lê nhìn về phía Diệp Ly, Diệp Ly liền thản nhiên nói: “Chúng ta cũng chỉ thấy ánh lửa từ Ngự hoa viên nên mới chạy qua, vừa lúc chỉ kịp cứu công chúa Trân Ninh ra mà thôi. Bên trong có còn những người khác hay không, thì chúng ta cũng không biết.”
Mặc Cảnh Lê cau mày hỏi: “Sao công chúa Trân Ninh lại ở điện Thu Lương vào lúc này?”
Công chúa Trân Ninh không chịu nói, nên Mặc Khiếu Vân hít vào một hơi, đứng dậy vỗ vỗ đệ đệ đang sợ hãi trốn ở bên cạnh mình, rồi nói: “Hoàng tổ mẫu giam mẫu phi của cháu ở trong điện Thu Lương, nên Hoàng tỷ muốn đi thăm mẫu phi.”
“Đúng vậy, chính ai gia đã giam nàng ta vào điện Thu Lương.” Thái hậu đi từ từ đến trong vòng vây của các cung nữ thái giám, vừa lúc nghe thấy những lời này của Mặc Khiếu Vân, thì liền lạnh nhạt tiếp lời.
Mặc Cảnh Lê trầm giọng nói: “Liễu Quý phi bị giam ở điện Thu Lương? Sao Bản vương lại không biết?”
Thái hậu cười lạnh một tiếng, “Đây là chuyện trong nội cung, sao ai gia lại không biết còn phải thương lượng với Lê Vương chuyện trừng phạt tần phi của Tiên hoàng không tuân thủ quy củ như thế nào vậy?” Mặc Cảnh Lê không còn lời nào để nói, cho dù hắn bất mãn Thái hậu lén xử trí Liễu Quý phi ở sau lưng mình, thì cũng không có thể nói ra trước mặt nhiều người như vậy. Dù sao, cho dù là Nhiếp Chính Vương, thì cũng chỉ có thể quản chính sự ở bên ngoài, còn chuyện trong hậu cung của Tiên hoàng, thì hắn tuyệt đối không nên nhúng tay.
Trầm mặc một lát, Mặc Cảnh Lê liền nói: “Nếu đã như vậy… Thì không biết Liễu Quý phi có mất mạng biển lửa không?” Tất cả mọi người đều nhìn công chúa Trân Ninh, lúc này, lửa còn chưa tắt, ngoại trừ công chúa Trân Ninh ra thì cũng không có ai biết được tình hình ở bên trong, cũng không ai biết rốt cuộc Liễu Quý phi có bị chết cháy ở bên trong không? Nhưng công chúa Trân Ninh cắn chết không chịu nói gì, nên mọi người cũng không thể làm gì được.
Ánh mắt Mặc Tu Nghiêu thoáng lướt của mọi người, vào lúc Mặc Cảnh Lê cho rằng hắn muốn nói chuyện quan trọng gì, thì lại nghe Mặc Tu Nghiêu nói một cách thản nhiên: “Nếu trong cung đã có việc, thì chắc bữa tiệc rượu này cũng không thể tiếp tục được nữa. Vậy Bản vương và Vương phi về phủ trước. Ngoài ra, mấy ngày nữa, Bản vương và Vương phi sẽ lên đường trở về Tây Bắc, đến lúc đó sẽ đến từ biệt.”
Trong lòng Mặc Cảnh Lê thầm thở phào nhẹ nhõm, gật đầu nói: “Vậy thì Định Vương cứ việc về trước đi.”
Mặc Tu Nghiêu gật đầu, một tay ôm Mặc Tiểu Bảo, một tay nắm tay Diệp Ly chuẩn bị xoay người đi ra khỏi cung.
“Định Vương phi.” Đột nhiên, Mặc Khiếu Vân vẫn không nói gì từ nãy tới giờ liền mở miệng, đi tới trước mặt Diệp Ly, rồi trầm giọng nói: “Cám ơn ngài đã cứu Hoàng tỷ. Ơn cứu mạng không thể báo đáp hết được, xin nhận một lạy của Tiểu vương.” Nói xong, liền quỳ xuống lạy Diệp Ly Diệp Ly một cái thật sâu. Nhìn thiếu niên mới mười hai ba tuổi hành đại lễ trịnh trọng như thế, Diệp Ly mỉm cười nói: “Tần Vương khách khí, chỉ tiện tay mà thôi. Tần Vương hãy chăm sóc cho công chúa Trân Ninh thật tốt đi. Cáo từ.”
Nhìn một nhà ba người đi ra khỏi Ngự hoa viên trong vòng vây của các thị vệ, trong lòng Mặc Cảnh Lê liền nhẹ nhõm. Cho tới giờ khắc này, thì hắn mới tin tưởng một cách chân chính rằng, có lẽ Mặc Tu Nghiêu thật sự không có hứng thú với mấy chuyện của Đại Sở.
Trên xe ngựa đi ra khỏi cung, Lãnh Quân Hàm nằm trong lòng Diệp Ly đã mệt mỏi thở to ngủ từ lâu. Mặc Tiểu Bảo thì vẫn còn ngồi trong lòng Mặc Tu Nghiêu, mặc dù không ngủ, nhưng cũng không còn tinh thần như lúc ở trong cung nữa. Dù sao cũng chỉ là mấy đứa bé mới năm, sáu tuổi, chơi giỡn ồn ào đã hơn nửa ngày cũng đủ khiến cho bọn chúng mệt mỏi rồi.
Diệp Ly vừa vỗ nhẹ Lãnh Quân Hàm, vừa nói: “Tu Nghiêu, Liễu Quý phi đã chết sao?”
Mặc Tu Nghiêu lắc đầu nói: “Chưa chắc, Liễu Quý phi ở trong hậu cung đã mười mấy năm, cho dù thật sự cây đổ bầy khỉ tan, thì cũng sẽ còn một ít thế lực có thể sử dụng. Hôm nay, Đại yến trong cung, người đến người đi, nàng ta muốn chạy ra khỏi hoàng cung, thì cũng chưa chắc không thể.”
Diệp Ly nhíu mày nói: “Nếu nàng ta vẫn còn có người để sử dụng, thì tại sao lại còn đối xử với công chúa Trân Ninh như vậy? Chẳng lẽ nàng ta thật sự không muốn thiêu chết công chúa Trân Ninh sao?” Nghĩ đến đây, trong lòng Diệp Ly cũng không nhịn được mà phát rét, cần phải độc ác đến trình độ nào thì mới có thể đối xử với con gái ruột thịt của mình nhẫn tâm như thế? Cho dù cha của đứa con gái này không phải là người mà nàng ta yêu, thì con cái cũng vẫn là của máu thịt của nàng mà. Công chúa Trân Ninh mạo hiểm nguy cơ bị Thái hậu trừng phạt chạy đến thăm nàng ta, mà lại được báo đáp như vậy, cũng khó trách lúc nãy, khi cứu nàng ấy ra, thì ánh mắt của nàng ấy lại như tro tàn.
Mặc Tu Nghiêu lắc đầu, nói: “Không biết. Kêu người phía dưới chú ý cho kỹ, một khi nư nhân kia xuất hiện, liền giết không tha!” Hắn không có hứng thú với chuyện Liễu Quý phi có muốn thiêu chết công chúa Trân Ninh và tại sao muốn thiêu chết công chúa Trân Ninh hay không. Nhưng nếu đây là sự thật, thì như vậy, Liễu Quý phi chắc chắn phải chết! Nữ nhân có lòng dạ độc ác như vậy, nếu giữ lại, thì tuyệt đối sẽ là tai họa.
Diệp Ly trầm mặc gật đầu, nàng không có chút thương hại và đồng tình nào với Liễu Quý phi.
“Nghe Tiểu Bảo nói lúc nãy, ở trong vườn hoa, phu nhân của Mộc Dương vô lễ với nàng?” Ném chuyện của Liễu Quý phi ra sau đầu, Mặc Tu Nghiêu hỏi như có như không.
Diệp Ly liếc mắt Mặc Tiểu Bảo ác nhân cáo trạng trước một cái, cười nói: “Một nữ nhân bị sự ghen tuông khiến cho xấu xí mà thôi, chẳng lẽ ta còn muốn ra tay đối phó với nàng ta sao? Chàng yên tâm, Dao Cơ cũng không phải đèn đã cạn dầu, sẽ không để cho nàng ta sống thoải mái.” Mặc Tu Nghiêu “Hừ” khẽ một tiếng, nói: “Quả nhiên, lúc trước vẫn quá nhân từ với phủ Mộc Dương hầu.” Nhớ tới ân oán với phủ Mộc Dương hầu, Mặc Tu Nghiêu cũng hơi hối hận vì lúc trước đã nghĩ ra kế hoạch lợi dụng phủ Mộc Dương hầu để Dao Cơ và Mộc Liệt ẩn núp trong kinh thành. Bởi vì, điều này cũng có nghĩa là, tạm thời, hắn vẫn không thể ra tay với phủ Mộc Dương hầu. Nhưng chỉ vừa nhìn thấy người của phủ Mộc Dương hầu, đặc biệt là nhìn thấy chính bản thân Mộc Dương hầu thì vốn ký ức xấu đã cố gắng lãng quên kia lại dâng lên lần nữa, khiến cho tâm tình của Mặc Tu Nghiêu không tốt cực kỳ.
Trong ngày Tân hoàng đăng cơ mà trong cung lại xảy ra hỏa hoạn suýt chút nữa đã thiêu trụi hơn phân nửa hoàng cung, tin tức như thế liền lan truyền ra một cách nhanh chóng trong dân gian. Mọi người ồn ào nghị luận, chỉ sợ Tân hoàng không đức không thể thừa kế Đế vị, mới dẫn đến trời cao giáng tội, vv…v…. Mọi người trong Định Vương phủ nghe thấy liền cười thầm không thôi. Tân hoàng chỉ là một đứa bé mới sáu, bảy tuổi, sao có thể nói có đức hay không đức gì chứ? Chỉ có điều, nếu một khi lời đồn đã nổi lên, thì muốn dập tắt cũng không phải dễ dàng như vậy. Đặc biệt là khi có người có âm mưu thúc đẩy ở trong đó, thì lời đồn lại càng lan truyền nhanh chóng như lửa cháy trong rừng.
Bạn đang đọc bộ truyện Thịnh Thế Đích Phi tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Thịnh Thế Đích Phi, truyện Thịnh Thế Đích Phi , đọc truyện Thịnh Thế Đích Phi full , Thịnh Thế Đích Phi full , Thịnh Thế Đích Phi chương mới