Sherry: "Đúng vậy, anh thật không hiểu chuyện." Du Hoặc: "........." Được rồi. Hai anh em từ chối yêu cầu vô lí của vị khách. Kết quả đi chưa được hai bước, Sally phát hiện ra rằng đôi chân ngắn của mình đang bị treo lơ lửng trên không. Một đôi bàn tay gầy guộc trắng nõn luồn qua dưới cánh tay nâng nhóc lên. Vị khách này nói: "Vậy anh ước lượng cân nặng của nhóc chung với trái bóng luôn." Giọng điệu lạnh nhạt, y chang kẻ ác. Trong lúc hai anh em đang ai oán nhìn hắn chăm chú, thì Du Hoặc thả bọn chúng xuống. Vốn dĩ hắn cho rằng hai trái bóng kia chỉ là nhìn thấy nặng thôi, không ngờ nó nặng thật. Giống như bên trong còn chứa cái gì đó. Kích thước này còn có thể chứa được cái gì cơ chứ? Sắc mặt Du Hoặc không được đẹp gì mấy. Sally móc chiếc chìa khoá đeo trên cổ ra, mở cửa nhà. Du Hoặc cho rằng sẽ ngửi được những thứ mùi kì quái — Như mùi thối rữa? Mùi chua thối? Hoặc là mùi máu? Dựa theo tình tiết của các phim kinh dị thì trong căn nhà này sẽ toát ra những mùi vị khiến người ta khó chịu. Nhưng thật bất ngờ, trong nhà có một mùi thơm nhàn nhạt. Như có như không. Giống như có ai đó đã bỏ quên một hương gỗ nào đó ở một góc nào đó, sau bao nhiêu năm nó vẫn lặng lẽ tỏa hương. Một số người nói rằng hương vị và trí nhớ là chặt chẽ nhất, nó làm thời gian trở nên sinh động. Khoảnh khắc hắn ngửi thấy mùi này, vô số ký ức lại bị vực dậy. Du Hoặc gần như có thể cảm thấy não và tim mình cuộn trào. Hắn bước một bước rồi dừng lại bên cửa. Một chiếc cửa sổ lớn kéo dài từ trần nhà xuống sàn nhà, phòng khách dài thẳng tắp không bị che khuất, gấp hai bậc thang đi lên, khi ánh mặt trời lặn từ cửa sổ chiếu vào, đèn vuông sẽ chiếu vào tay vịn và các góc. Còn có..... một lối đi bằng gỗ dọc theo bức tường, có thể thấy một căn phòng riêng biệt khi đi xuống. Những cảnh này đã từng xuất hiện qua ở trong mơ. Đây thế mà lại là căn nhà của hắn, hắn thậm chí còn không nhận ra nữa. Cũng tại bị cái hệ thống ngu xuẩn này giả làm nhà ma chứ đâu. Nhưng mà, các chi tiết trang trí và bài trí không giống nhau, có ảnh của hai anh em ở trên tường, trên sàn còn có búp bê và mấy viên bi rơi vãi, ở đâu cũng có dấu vết sinh sống của hai đứa trẻ. "Tại sao anh còn đứng ở ngoài cửa vậy?" Hai anh em thúc giục nói: "Nhanh lên, tụi em còn có bài tập chưa làm." Ngây người một lát, trái bóng trong ngực bọn nhóc đã chả thấy đâu nữa. "Bài tập gì chứ?" Du Hoặc hỏi. Lần này đề bài nói, hai anh em gặp phải một vấn đề nan giải, mà môn này chính là kiểm tra toán học..... Hắn đang nghĩ...... Đề bài sẽ không đưa bài tập trong sách của hai anh em ra đấy chứ? Hai đứa nhóc này tám tuổi rồi đấy à? Bài tập của bọn chúng có thể là gì đây, toán tiểu học à? "À — trước khi ba mẹ ra ngoài, luôn để lại cho tụi em một vấn đề nhỏ, để em và anh trai giải." Sherry đang soi một chiếc gương to. Kéo kéo góc váy, nhìn bản thân mình ở trong gương. Lúc cô bé nhìn thẳng vào gương, tròng mắt chuyển động như có như không, có hơi khiếp một chút. Anh trai Sally nhặt búp bê và bi đặt lên sofa, vẫy tay với Du Hoặc nói: "Lát nữa sẽ cho anh xem bài tập, bây giờ em là chủ nhà, phải sắp xếp phòng cho anh, anh phải nghe lời em." Du Hoặc miễn cưỡng dành ra một chút kiên nhẫn, đi theo cậu nhóc lên lầu. "Mẹ có nói, khách phải ở phòng của khách, đêm nay anh ngủ ở phòng này." Sally túm Du Hoặc lên lầu có duy nhất một căn phòng ngủ, mở cửa sổ ra nói: "Anh xem, cửa sổ này thông ra phía sau vườn, có khi còn có thể thấy sóc nữa, em thích căn phòng này nhất đấy." Du Hoặc không có hứng thú với sau vườn và sóc. Hắn ôm cánh tay đưa lưng về phía cửa sổ, Sally vui vẻ mở tủ, định lấy chăn mền ra. Du Hoặc đột nhiên nói: "Anh không ở phòng này." Sally sửng sốt: "Tại sao?" Cậu nhóc xoay người lại, ngưỡng mặt hỏi: "Không ở phòng này vậy ở phòng nào?" Du Hoặc dựa vào cửa sổ, chân chĩa xuống đất nói: "Phòng ở dưới tầng hầm." "Sao anh biết ở dưới tầng hầm còn có một phòng?" Sally hỏi xong, lại lập tức lắc đầu nói: "Mẹ nói không được, khách thì không được ở phòng đấy." "Mẹ em đâu?" Sally mờ mịt vài giây, nói: "Dù sao thì mẹ đã nói là không được." "Chân là của anh." Sally đột nhiên hét lên, la hét vô cớ cũng là một tật xấu của bọn nhóc con. Đùng đùng đùng, tiếng giày da vang lên. Sherry từ ngoài cửa đi vào: "Sally anh làm sao vậy?" "Vị khách này không nghe lời." Sally nhìn chằm chằm Du Hoặc. "Không nghe lời thì đều là trẻ hư." Sherry đi tới đứng sánh vai với anh trai. Sally: "Trẻ hư thì sẽ bị phạt." Sherry: "Trừng phạt vô cùng đáng sợ." Sally: "Anh sẽ hối hận." Hai đứa nhóc nói, sắc mặt trầm xuống, lộ ra một vẻ kì dị. Rất nhiều vị khách sợ bọn chúng, đặc biệt là ngay lúc này, luôn là sắc mặt trắng bệch, sau đó là ngoan ngoãn phục tùng. Kết quả, vị khách hôm nay lại vô cùng thờ ơ. Du Hoặc "chậc" một tiếng, đang muốn mở miệng. Phía sau cửa sổ đột nhiên truyền đến một loạt âm thanh ngoài ý muốn. Đó là những tiếng bước chân hỗn loạn, tiếng xì xầm hỗn loạn, tựa hồ như lát nữa sẽ có không ít người đi vào. Tiếp theo, một âm thanh lười nhác thêm trêu ghẹo như vang lên sau lưng Du Hoặc: "Vừa vào đã nghe thấy tiếng uy hiếp, nhóc con nhà ai mà láo toét thế nhở?" Du Hoặc sửng sốt, quay đầu sang nhìn thì thấy Tần Cứu đứng bên ngoài cửa sổ, một tay đỡ khung cửa, một tay nâng cửa kính lên, cà lơ phất phơ mà hù doạ hai đứa nhóc. Sau lưng anh, những người khác đang đi vào trong sân, Vu Văn đang ở trong đỡ ông Vu từ trên tường vây xuống, Thư Tuyết thở ra một hơi thật dài: "Cuối cùng cũng tìm đủ." Hai anh em Sally và Sherry nhìn chằm chằm Tần Cứu hỏi: "Anh là ai!" Tần Cứu nói: "Để anh nghĩ xem, hai nhóc gọi cậu ấy là gì?" Anh nâng cằm chỉ về phía Du Hoặc. Sally nghiêm túc nói: "Khách!" Tần Cứu "Ồ" một tiếng: "Vậy anh đây chính là bạn trai của khách." Ông Vu ầm một tiếng, rơi từ trên tường rơi xuống. Edit by Nọc (*)Quần yếm denim:
(Hình minh hoạ) Vote, comment và cũng đừng quên follow để nhà edit vui vẻ còn làm truyện đúng giờ cho các bạn nheee. Thank u, next. (Ý là next qua chương sau ó :3)
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!