Người đàn ông ở chung với Chúc Huỳnh rất cảnh giác, không cho Bùi Mộ Ẩn đến gần, coi anh như phần tử bạo lực đến cướp người.
Bùi Mộ Ẩn đang rối bời, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, thấy Chúc Huỳnh thân thiết với người đó liền rời đi.
Chúc Huỳnh ngủ gục trên vai người đàn ông, mơ mơ màng màng loạng choạng được đỡ đến giường.
Người đàn ông giữ cổ áo của Chúc Huỳnh, muốn hỏi cậu chuyện gì xảy ra.
Tuy nhiên, thấy cậu hiếm khi được ngủ yên giấc như thế, cũng không nhẫn tâm làm ầm ĩ ảnh hưởng đến cậu.
Sau nửa đêm, người đàn ông sợ Chúc Huỳnh thức dậy sẽ cảm thấy khó chịu nên đã rót một cốc nước rồi đặt sang một bên.
Chúc Huỳnh nằm nghiêng, tay lại nhẹ nhàng che bụng mình đi.
Có lẽ do di chứng của cuộc phẫu thuật khiến cậu đau đớn hoặc trong giấc mơ cậu vẫn nghĩ rằng nơi ấy đang tồn tại một sinh mệnh, lòng bàn tay vừa vặn dán lên vết sẹo dữ tợn, như một cử chỉ bảo vệ.
Bên ngoài gió càng ngày càng lớn, bão tuyết chuẩn bị càn quét thành phố, mùa đông khắc nghiệt ắt hẳn sẽ khó chịu lắm đây.
Cây cối trong trang viên được bao bọc trong các biện pháp bảo hộ, nước trong đài phun đã được xả ra từ sớm, chỉ còn lại trơ trọi những tác phẩm điêu khắc trang trí công phu hoa mỹ.
Bùi Mộ Ẩn về muộn, nhưng một ngọn đèn nhỏ vẫn sáng trong nhà chính, như muốn nhắc nhở anh đến chào hỏi.
Cầm một chiếc ô dài màu đen, anh chậm rãi đi đến nơi mình ở, ngồi trên ghế sô pha một lúc.
Anh không ngờ rằng mình sẽ gặp lại Chúc Huỳnh một cách bất ngờ như thế.
Vừa rồi anh đang ở trong tình trạng sương mù giăng lối, hoàn toàn thụ động đối mặt với mọi động thái của Chúc Huỳnh, đến bây giờ anh mới chậm rãi tìm lại sự tỉnh táo của mình.
Anh lấy điện thoại di động ra, tìm số của bạn thân từ thuở nhỏ, đã lâu không liên lạc.
Giang Lâu Tâm ngủ được một nửa lại bị tiếng chuông làm ầm ĩ, bực bội nói: "Tao khuyên mày có chuyện quan trọng gì thì báo cáo đi. Nói cho tao biết, có phải mày lỡ tay đem anh mày diệt khẩu rồi phải không?"
Bên kia dừng khoảng chừng là ba giây, bị sốc đến mức nhất thời không nói nên lời.
Sau tất cả, ai cũng nghĩ rằng đời này họ sẽ không bao giờ gặp lại nhau.
Giang Lâu Tâm nói: "Xem ra mày vẫn còn rất bình tĩnh."
Bùi Mộ Ẩn nói: "Tao cắt miếng bít tết mà mấy lần muốn cắt vào ngón tay, sau đó vượt ba cái đèn đỏ, lúc đậu xe làm vỡ kính chiếu hậu, lúc vào cửa vô tình làm vỡ một chiếc bình hoa cổ. Trừ những điều trên thì vẫn bình tĩnh."
Giang Lâu Tâm: "..."
Hắn ngập ngừng hỏi: "Vậy thì mày có nói chuyện với cậu ấy không?"
Bùi Mộ Ẩn mệt mỏi xoa xoa thái dương: "Em ấy say rồi, tao nhìn em ấy về nhà."
"Bây giờ mày sẽ không vừa hút thuốc vừa nói chuyện với tao có phải không, phải không?"
"Thôi đi, trong nhà em ấy còn có người khác."
Giang Lâu Tâm ngửi thấy mùi chua đâu đây: "Mày còn chưa buông được có phải hay không?"
Nếu chỉ là nửa năm sau khi xa nhau, Bùi Mộ Ẩn nhất định sẽ phát điên khi gặp Chúc Huỳnh, nhất định sẽ dỏng dạc mà tuyên bố anh vẫn còn rất quan tâm cậu ấy.
Nhưng đã năm năm trôi qua, cho dù lúc đó ngã đau như thế nào đi chăng nữa, mất bình tĩnh tới mức nào đi chăng nữa, thì hiện tại lại có thể duy trì dáng vẻ không có chuyện gì xảy ra trước mặt người ngoài.
Bùi Mộ Ẩn không biết phải nói thế nào.
Chính anh cũng không biết câu trả lời chính xác.
Anh ăn ngay nói thật: "Tao không biết, nhưng cậy ấy rất có năng lực."
"Đúng vậy, với điều kiện gia đình của cậu ấy, không tiền, không cần tài nguyên, không xuất thân gì cả, lại còn là một Omega, thật sự không dễ dàng để đạt đến trình độ này."
Bùi Mộ Ẩn trong lòng tự nhủ, không phải, anh không nói đến năng lực học tập.
Mà là, Chúc Huỳnh đã có thể dễ dàng kiểm soát cảm xúc của anh, khiến bản thân anh bất an, đứng ngồi không yên.
Đêm nay anh đã giật mình tỉnh giấc nhiều lần, lưng anh ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Mặt khác, khi Chúc Huỳnh mở mắt ra lần nữa thì trời đã hừng đông.
Chúc Huỳnh ngáp một cái, sau đó cầm cốc lên, uống nước thông họng.
Cảm giác lúc say không tốt chút nào, thân thể cậu không chịu nổi loại giày vò này, lúc này đau đầu kinh khủng, toàn thân đau nhức, yếu ớt không có sức lực.
Người bạn cùng phòng bên cạnh nghe thấy tiếng cậu lại bắt đầu ho, liền đi dép lê đến để giáo dục tư tưởng.
"Bác sĩ nói cho cậu cái gì cậu còn nhớ không? Là Omega, yếu ớt như vậy, hàng tháng còn phải đến tái khám, cậu còn có chút tự giác của bệnh nhân không?"
Chúc Huỳnh uể oải nằm trên giường: "Lần này thôi."
Bạn cùng phòng cảnh cáo: "Pheromone của cậu không ổn định như vậy, lỡ như đêm qua rối loạn thì sao? Cậu lại muốn phát tình trước mặt bạn trai cũ sao, phát tình cả nữa tháng chứ ít gì?"
"Cậu có gặp anh ấy không?" Chúc Huỳnh không nhớ nhiều về chuyện tối hôm qua.
"Chết tiệt, tôi không phải khoe khoang đâu. Tối hôm qua anh ta bị tôi làm cho sợ hãi nên mới không bắt cóc cậu!" Bạn cùng phòng khoa trương, "Anh ta giống với trong ảnh, tôi trước đó có nhìn qua."
"Gì cơ?"
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!