Đến khu quần áo của trẻ con, Tô Tiếu Tiếu lại hỏi anh: “Vậy chúng ta mua ba bộ là xong.” Hàn Thành hơi kinh ngạc. Tô Tiếu Tiếu lại bảo: “Anh cả và chị cả của em là công nhân, bọn họ có phiếu vải, Đại Bảo có quần áo mới nên sẽ không mua cho cậu bé nữa, chỉ mua cho Tiểu Bảo một bộ là được, những phiếu vải này có thể mua ba bộ đồ trẻ con, hai đứa con trai của anh và Tiểu Bảo vừa vặn mỗi người một bộ, coi như em mượn hoa kính Phật tặng cho tụi nhỏ làm quà gặp mặt, anh thấy thế nào?” Một trong những yêu cầu khi Hàn Thành tìm vợ kế chính là biết chữ và từng đi học, bản thân anh đã tốt nghiệp trường quân đội biết rõ đi học có thể có tri thức hiểu lễ nghĩa, anh không mong khoảng cách giữa mình và vợ quá cao lại càng sợ tìm phải một người đàn bà đanh đá trở về khiến cuộc sống mỗi ngày đều gà bay chó sủa. Hàn Thành nhìn Tô Tiếu Tiếu thật lâu, càng tiếp xúc lại càng cảm thấy cô như vậy thật tốt. Lần này anh trở về mới phát hiện ra quần áo đẹp của hai đứa con trai đều đã sớm bị mẹ nuôi lấy đi cho cháu trai mình mặc, đồ mặc trên người các con đều là quần áo cũ vá chằng vá chịt, vừa rồi anh cũng muốn mua cho con trai mình một bộ lại không biết nên mở miệng thế nào, nhưng Tô Tiếu Tiếu đã quan tâm đến.
“Cảm ơn em, đồng chí Tô.” Đôi mắt của Hàn Thành rất sâu, khi nghiêm túc nhìn một người sẽ mang tới cho người ta cảm giác chân thành vô cùng. Đại khái đây chính là ánh mắt thâm tình trong truyền thuyết đó sao? Tô Tiếu Tiếu biết ở trong đó không phải là tình cảm trai gái sâu đậm gì cả nhưng vẫn không nhịn được mà đỏ mặt, cô ngại ngùng quay mặt đi giả bộ đang xem quần áo: “Dùng phiếu vải của anh và tiền của anh để mua, anh cảm ơn em làm gì.” Hàn Thành thấp giọng đáp: “Vẫn phải cảm ơn.” …
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!