"Điều đó là sai!Ngài định sai em ấy làm gì vậy?"-Raphtalia bối rối xen vào.
"Gì vậy...Sao em nhìn ta như thể ta vừa làm việc gì điên rồ vậy."
Nếu như gặp hắn,cho hắn một cước.Tôi chả thấy gì sai trái ở đây cả.
"Được rồi,bây giờ chúng ta sẽ đi bán rong.Vì danh tiếng nên ta sẽ phải nấp sau xe ngựa,Raphtalia việc bán hàng ta đành phải nhờ đến em."
"Được...em sẽ cố."
Ở ngoài làng này.Tiêng xấu của tôi vẫn còn vang xa.Nếu tôi bị phát hiện thì mọi việc sẽ hỏng bét.Đó là tại sao tôi chỉ định Raphtalia làm việc này.
Dù gì thì Raphtalia khá quyến rũ nhưng lại cư xử rất tự nhiên nên em ấy sẽ làm tốt công việc thôi.
"Được rồi,chuẩn bị thôi."
Chúng tôi bắt đầu xếp đồ,kiểm tra mọi thứ và bắt đầu khởi hành.
"Ah,ngài hiệp sĩ."
"Hửm,có việc gì vậy."
Dân làng đã tụ tập đông đủ về đây,trong đám đông,một ngườ ăn mặc nổi bật nhất tiến về phía chúng tôi.
"Tôi là trưởng làng Forest này.Khiên hiệp sĩ,cám ơn tất cả những gì ngài đã làm cho làng chúng tôi."
"Đừng khách sáo.Dù sao đây cũng là nơi tốt để ta bắt đầu."
"...Làm ơn hãy nhận lấy."
Trưởng làng nói và đưa tay ra một tấm giấy da.
"Đây là..?"
"Ngài bắt đầu buôn bán phải không.Tôi đoán là nó sẽ có ích.Nó là giấy Miễn Thương."
"Miễn Thương?"
"Đúng vậy,ở quốc gia này,nếu là dân buôn bán,thì mỗi lần ngài đến làng hay thị trấn nào đó,ngài đều phải trả một khoản tiên tương ứng cho chủ vùng đất ấy."
..Vậy à,nếu cần thì tôi chỉ cần nhận mình là Khiên hiệp sĩ là đ...Mà không,'danh tiếng' của tôi sẽ chỉ làm phản tác dụng thôi,thà vứt xó nó còn hơn.
"Nhưng nếu như ngài có giấy này cùng với dấu ấn của tôi thì ngài sẽ được miễn khoản tiền ấy.Tôi mong là ngài sẽ thấy nó hữu ích."
"Uhmm...liêu có ổn không."
"Làm ơn hãy nhận lấy,lão già này sẽ chẳng còn mặt mũi nào gặp người khác nữa nếu như không đáp lại ân tình của Khiên hiệp sĩ."
Ông ấy đưa cho tôi bằng tất cả tấm lòng,tôi chỉ có thể cảm ơn chân thành.
"Cảm tạ,ta sẽ giữ nó cẩn thận."
"Chúc ngài thượng lộ bình an."
"Cám ơn tất cả.."
"Nếu ngài cần gì thì chúng tôi sẽ giúp ngài hêt sức."
"Nếu vậy hãy cố sống khỏe mạnh và làm ăn phát đạt cho ta là được rồi."
Và thế là cuôc hành trình bán-mọi-thứ của chúng tôi bắt đầu.
Đầu tiên ta nên bắt đầu với việc bán dược liệu.
Chúng tôi cũng không có nhiều nhưng có thể bán chúng với giá cả thấp hơn thị trường.
Mặt hàng chính là thuốc men và thuốc bổ.Tôi có thể đặc biệt pha chế khiến chúng có chất lượng cao hơn và có một khoản thu nhập tốt.
Mỗi khi chúng tôi dừng chân tại ngôi làng nào,thì tôi liền đi mua dược liệu mà tôi đã tìm hiểu.Tranh thủ trên đường đi tôi có thể pha chế chúng thành thuốc.
Tốc độ Firo khá nhanh,chỉ mất một ngày để di chuyển từ làng này sang làng khác,nhưng có những lúc chúng tôi phải nghỉ chân ở ngoài trời.
Khi đó chúng tôi dừng xe và bắt đầu cắm trại lửa.
"Chủ nhân!Chỗ bên cạnh Firo trống nè!Lại ngủ cùng đi!"
Phật,phật,Firo hiện nguyên hình vỗ xuống ra hiệu cho tôi ra bên cạnh nó.
"Ở bên cạnh nhóc ngột ngạt lắm..."
Có vẻ như Firo rất muốn ngủ cạnh tôi.Ở quán trọ tôi đã cấm nó không được hiên nguyên hình,cho nên lần này nó có vẻ thoải mái.
Dù sao chúng tôi cũng cắm trại ngoài trời nên cũng không có vấn đề gì.Tôi cho rằng cũng nên cho con bé thả lỏng chút thì...
"Firo à em thật sự rất thích Naofumi-sama phải không?"
"Vâng!Em sẽ không thua chị Raphtalia đâu."
"Sao em lúc nào cũng nói như vậy!"
Lúc nào cũng thế,khi Firo và Raphtalia cãi nhau,thực tình tôi chẳng biết bên nào đúng bên nào sai cả.Tốt nhất là không quyết định gì cả.
Firo vẫn còn trẻ con,nên con bé có thể nổi giận với tất cả mọi thứ.
Khoan đã,Raphtalia cũng còn bé mà,đúng không.Tinh thần mà nói,hai người này bằng nhau.
"Rồi rồi.Cả hai nhanh chóng ngủ sớm đi.Sáng mai ta sẽ đánh thứ..."
"Aaa..Đừng có coi Firo như trẻ con nữa-!"
"Đúng đấy!Làm ơn ngài đừng coi em là trẻ con nữa!"
"Rồi rồi,cả hai người đều lớn rồi,rồi rồi!"
"Ngài thực sự không nghĩ như vậy phải không?"
"Đúng vậy!Chủ nhân hẹp hòiiii."
Và với cuộc trò chuyện ngớ ngẩn ấy,ngày bán rong kết thúc..
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!