Tôi mơ màng không hiểu gì lật đật trở về nhà bố mẹ, vào nhà rồi phát hiện Lý Đống Lương cũng ở đó. Lần ngã này, Lý Đống Lương đã giúp đỡ tôi rất nhiều, bố mẹ tôi rất cảm kích anh mà tần xuất anh sang bên này càng dày hơn. Sau khi tôi đi làm lại lại luôn cố gắng nâng hiệu suất công việc, bận mãi không dứt, phần lớn thời gian Dao Dao đều ở bên này với ông bà, Lý Đống Lương cũng thường qua chăm sóc Dao Dao, thậm chí có lần còn đón Dao Dao sang chỗ anh ta ngủ qua đêm, tôi cũng chỉ có thể nhắm một mắt mở một mắt với chuyện này. Sau khi bước vào nhà tôi kiệt sức nằm ườn trên sô pha không động đậy, Lý Đống Lương nói muốn đưa Dao Dao sang chỗ anh ta, tôi cũng không còn sức lực ngăn cản. Lý Đống Lương đưa Dao Dao đi rồi, mẹ tôi hỏi tôi: “Mày thế nào thế? Làm sao mà vật vã ra thế kia?” Tôi nằm nghiêng trên sô pha, không nói lời nào, rất lâu sau tôi hỏi mẹ: “Mẹ nói xem, nếu như con từ chức, cuộc sống có bị ảnh hưởng không?” Mẹ tôi hơi lo lắng: “Thế nào, ở công ty gặp phải chuyện gì khó giải quyết à?”
Tôi không trả lời bà. Mẹ tôi thông qua biểu cảm của tôi cũng đoán ra đại khái, bà nói: “Cuộc sống của mày hiện tại đã đủ đau đầu rồi, nếu như từ chức đổi một công việc nhẹ nhàng hơn, không biết chừng cuộc sống sẽ tốt hơn’. Bà thoáng dừng rồi lại nói: “Mày quá mạnh mẽ, điểm này giống tao. Tao cũng đến tuổi này rồi mới biết mạnh mẽ chẳng có chỗ nào tốt. Tao hối hận ban xưa toàn giáo dục mày phải giỏi giang, phải vượt lên trên kẻ khác. Giờ tao nghĩ, việc gì mà tao phải khiến con tao trở nên giỏi giang như thế, tao lại không muốn để nó thành tinh anh xã hội, tao chỉ hy vọng nó là một người phụ nữ bình thường, có một thân thể khỏe mạnh, sống những ngày êm ả, có một cuộc sống an an ổn ổn. Vậy là đủ rồi”. Mẹ tôi rất ít nói những lời thế này, tôi có hơi không quen, bà dường như cũng có hơi không quen, nói xong liền đứng dậy: “Tao đi múc cho mày bát cháo sườn, Lý Đống Lương nấu đấy. Nó bảo là xương cột sống, ăn để bổ sung canxi, có lợi cho sự khôi phục sức khỏe của mày”. Ngày thứ hai tôi đến công ty, phát hiện chuyện chẳng hề nghiêm trọng như tôi nghĩ, đồng nghiệp đều đang bận việc của mình, tựa như hôm qua không hề xảy ra chuyện gì cả, lão Điền gọi tôi vào phòng làm việc, cũng chỉ là sắp xếp một hạng mục làm việc mới, chuyện của Lý Chu, anh một chữ cũng không nhắc đến. Tuy nhiên Lý Chu đã nằm viện một tuần mà vẫn chưa thấy xuất viện. Tôi do dự hồi lâu cuối cùng vẫn quyết định đi thăm cô ấy, dù đi rồi có khả năng sẽ bị xiên xỏ, nhưng nếu không đi lòng tôi sẽ mãi không yên.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!