TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Vụ án thứ 3: Người cố chấp.
Chương 5
Nhóm người mở cửa phòng, chỉ lát sau Lương Cương thở hồng hộc ra mở cửa.
Vừa nhìn thấy cảnh sát liền ngây người.
Bạch Nhuận Giang không cho hắn thời gian thở đều, đi thẳng vào phòng khách, hỏi, “Phùng Hiểu Hàng đã bị giết, cậu kêu bạn cùng phòng của mình xuống đây.”
Lương Cường kinh hãi đứng im bất động, Hạ Chấn Quốc (*) vỗ vỗ hắn, đi theo sau gõ cửa phòng Tiễn Lạc An.
(*) Mấy chương trước xớn xác, nhìn không kỹ, thấy QT dịch chữ Quốc thành Nước tưởng chữ Thủy, giờ mới để ý là không phải ;;___;;
Tiễn Lạc An khoác áo choàng tắm rộng thùng thình, còn đang cầm khăn tắm lau tóc.
Nhìn thấy cảnh sát phản ứng cũng chẳng khác Lương Cường bao nhiêu.
Sau khi Bạch Nhuận Giang làm sáng tỏ tình hình, bắt đầu đặt câu hỏi.
Lúc này, Lương Cường đã đứng ngồi không yên, một chân cứ rung rung, rõ ràng là hành động vô ý thức.
Còn Tiễn Lạc An bên kia, từ lúc ngồi xuống bao tử đã kêu liên tục, giống như mấy ngày rồi chưa ăn cơm.
Phát giác mọi người đang nhìn mình, cười ngại ngùng, đứng dậy vào phòng lấy túi đồ ăn vặt, rốt cuộc cũng giải quyết âm thanh lỗi của mình.
Tư Đồ nhìn Tiễn Lạc An, hơn ba mươi một chút, trắng trẻo sạch sẽ, rất nhã nhặn.
Đồ ăn vặt trong tay hình như là loại bánh chiên mỏng, trông rất cứng, không phải loại dễ nhai.
Phát giác Tư Đồ đang nhìn mình, Tiễn Lạc An cầm một cái giơ ra, “Có muốn nếm thử không, rất ngọt.”
“Không cần.” Tư Đồ cố ý làm mình như người bên ngoài, cố gắng không để Bạch Nhuận Giang chú ý.
“A-xít dạ dày của tôi rất nghiêm trọng, bình thường đều phải ăn đồ ngọt.”
Bạch Nhuận Giang có chút nhịn không được quay sang nhìn bọn họ, cố tình phát ra âm thanh, chính thức vào đề.
“Lương Cường, trong khoảng 12:00 đến 1:00 tối nay, cậu đang ở đâu, làm gì?”
“Tôi vẫn ở trong phòng lên mạng, nghe nhạc, xem phim.”
“Có ai làm chứng không?”
“Không có.
Lạc An đi quay cảnh đêm.
Trong phòng chỉ có mình tôi, nếu nói là người làm chứng… đó là bạn trên mạng nói chuyện với tôi.”
“Trong khoảng 12:00 đến 1:00 cậu có nhìn thấy hay nghe thấy gì không?”
“Không có, tôi kéo rèm nên không nhìn thấy bên ngoài, với lại tôi đeo tai nghe, đừng nói âm thanh bên ngoài, ngay bên cạnh tôi tôi cũng không nghe thấy.”
Trong mắt Bạch Nhuận Giang thoáng xuất hiện ánh sáng lạnh, đè Lương Cường gặng hỏi, “Lương Cường, tôi chỉ hỏi cậu có nhìn thấy hay nghe thấy gì không, không có nói ở bên ngoài.
Sao cậu lại khẳng định tôi nói ở đâu?”
Trong lòng Tư Đồ khó chịu, hỏi kiểu này rõ ràng đang dẫn dụ Lương Cường.
Sau vài giây ngơ ngẩn, Lương Cường tức giận lớn tiếng với Bạch Nhuận Giang, “Là chú nói Phùng Hiểu Hàng đã chết, hắn chết trong phòng đương nhiên hỏi tôi là ở bên ngoài, sẽ không…”
“Tôi nói hắn chết trong phòng lúc nào?”
“Chú…”
“Tôi nghe nói, bởi vì vấn đề nam chính, cậu và người chết không có quan hệ tốt, tối nay trong khoảng 12:00 đến 1:00, cậu không có nhân chứng chứng minh mình ở đâu.
Động cơ, thời gian gây án đều có.”
“Làm ơn đừng vu oan người tốt! Tôi biết hắn chết trong phòng vì thấy xe cảnh sát đậu trước cửa! Âm thanh lớn như vậy không nghe được mới là lạ! Bây giờ chú nói hắn chết, có kẻ ngu cũng biết chết trong phòng!”
Bạch Nhuận Giang lạnh lùng nhìn Lương Cường, không biết sao lại đột nhiên nở nụ cười.
“Đừng kích động, chỉ cần cậu không giết người, tôi sẽ không vu oan cho cậu.
Tiểu Long, vào phòng hắn kiểm tra lịch sử lên mạng, phải làm thế nào cậu cũng rõ rồi phải không?”
Bạch Nhuận Giang còn chưa nói xong đã có một cảnh sát đeo mắt kính nhanh chân vào phòng Lương Cường.
Bạch Nhuận Giang không quan tâm tới Lương Cường như vừa đạp trúng phân nữa, chuyển mắt sang Tiễn Lạc An đang lấp đầy bao tử, câu đầu tiên đã nói, “Đồng nghiệp của cậu mới chết mà cậu còn có tâm trạng âm uống, sức chịu đựng tốt quá ha.”
Tiễn Lạc An bị ông nói vậy, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, ngượng ngùng đặt túi đồ ăn vặt xuống, chà hai tay vào áo choàng.
Tư Đồ nghĩ thầm, ăn nhanh tới nỗi nhai không hết mới bỏ xuống, câu này của Bạch Nhuận Giang cũng quá ác rồi.
“Dạ dày của tôi không tốt, nếu không ăn sẽ bị đau rất lâu.” Lúc nói chuyện, Tiễn Lạc An cúi đầu, hình như rất sợ cảnh sát.
“Tôi biết tối nay cậu có cảnh quay, mấy giờ cậu về?”
“Sau 12:30 một chút, lúc đó quay xong cảnh cuối, tôi mệt quá nên về trước.” Tiễn Lạc An thành thật đáp.
“Lúc về tới đây là mấy giờ?”
“Khoảng 1:00 kém.”
“Sao lâu vậy?”
“Ừ, tối nay quay ở nhà cũ, muốn tới đó cũng phải mất 30 phút.”
“Trên đường về có ai thấy cậu không?”
“Có, bảo vệ phụ trách trông cửa thấy tôi, thời gian thì tôi không rõ.”
Bạch Nhuận Giang liền tìm người đi hỏi.
Sau khi rời khỏi chỗ ở của Lương Cường và Tiễn Lạc An, liền đi tìm Tống Ngạn Đình.
Một cô gái mới sáng sớm tinh mơ xuống mở cửa, nhìn thấy bên ngoài là một nhóm cảnh sát hung thần ác sát, không thét lên sợ hãi mới có vấn đề.
Tư Đồ bịt lỗ tai chờ cô hét xong mới thả.
Hạ Chấn Quốc bước tới nói sơ, cô gái mới để bọn họ vào trong.
Cô bé này không phải Tống Ngạn Đình, chờ cô đi gọi Tống Ngạn Đình xuống, vừa nghe Phùng Hiểu Hàng đã chết, Tống Ngạn Đình trợn to mắt bất động như một bức tượng, đợi kinh ngạc qua đi, cô che miệng khóc nức nở.
Bạch Nhuận Giang trông có vẻ không có tâm trạng an ủi cô, trực tiếp hỏi.
“Tối nay cô từng qua chỗ của người chết, lúc đó mấy giờ?”
“Khoảng 21:30.”
Tư Đồ lại đánh một dấu chấm hỏi trong lòng.
“Nhưng bảo vệ nói nhìn thấy cô vào lúc 11:00.” Bạch Nhuận Giang không nhanh không chậm hỏi.
“11:00? Lúc đó tôi đang ngủ mà.
Tôi qua chỗ của Hiểu Hàng có Phương Phương đi cùng, 22:00 thì về tới đây, tôi sửa soạn xong thì đi ngủ, lúc đó khoảng 11:00 kém, không có sai.”
Ánh mắt của Bạch Nhuận Giang chuyển sang Phương Phương ngồi bên cạnh, Phương Phương nói với ông không có sai.
Cô gái vào phòng của Phùng Hiểu Hàng vào lúc 11:00 là ai? Tư Đồ nghĩ tới vợ của Vương lão tam.
Ở lại phòng của Tống Ngạn Đình không lâu, chờ mọi người đi ra, Bạch Nhuận Giang nói với Hạ Chấn Quốc, “Bây giờ là 6:40, cho cậu một tiếng, tập trung mọi người trong phòng họp của sơn trang.
Quản lý Thân, trước 7:40 anh cũng phải tìm toàn bộ những người phụ trách tuần tra và ở lại sơn trang đến phòng họp.”
Tư Đồ càng ngày càng không thích người này, cách phá án quá độc đoán, quá xúc phạm, thậm chí còn quá bừa bãi! Trách không được lại nói người này trắng đen đều chơi, quả nhiên có vài phần tác phong của hắc đạo.
Đầu quỷ nói với mình phải để ý cái người “Thà giết lầm còn hơn bỏ sót” này, quả nhiên không sai.
Tư Đồ vốn thừa dịp này về tìm Lâm Diêu, ai ngờ Bạch Nhuận Giang lại kêu tới phòng làm việc của Thân Vệ Bình! Tư Đồ tính toán, lúc này chắc Lâm Diêu đang ở đó, nếu như đụng nhau thì phiền phức rồi.
Lấy điện thoại ra gọi cho Lâm Diêu, nói một tiếng, Bạch Nhuận Giang lại tới chỗ của hắn.
Tư Đồ biết ông cố ý, ngạc nhiên với trực giác của ông.
Có Bạch Nhuận Giang bên cạnh, Tư Đồ không thể muốn làm gì thì làm.
Điện thoại bên kia vang lên giọng nói của Lâm Diêu.
“Nói đi, có chuyện gì?”
“Tôi đang lo cậu ngủ chưa, tôi không mang chìa khóa, đừng khóa cửa nha.”
Lâm Diêu trầm mặc hồi lâu.
“Bên cạnh anh có người, không tiện nói?”
“Đúng vậy, đúng vậy, tôi biết sai rồi.
Không dám đánh thức cậu cho nên mới gọi điện thoại nè.”
Lâm Diêu biết có người đang canh Tư Đồ.
“Tôi đã tới phòng làm việc của Thân Vệ Bình, giống như anh dự đoán, bức thư đe dọa thứ sáu đặt dưới chậu hoa.”
“Vụ án này không phải việc của cậu, suy nghĩ làm gì! Nghỉ phép mà, đừng có mắc bệnh nghề nghiệp nữa, ngủ đi đó, tôi về mà thấy cậu chưa ngủ, tôi sẽ đánh vào mông cậu!”
“Tư Đồ, tên chết tiệt, chờ tôi về rồi tính sổ với anh!”
Tư Đồ cúp điện thoại, trong lòng biết rõ Lâm Diêu đã biết nên làm thế nào.
Xoay đầu thấy ánh mắt kì lạ của Bạch Nhuận Giang, giả vờ cười thẹn thùng.
Mọi người vào phòng làm việc của Thân Vệ Bình, lòng Tư Đồ thì đặt ở chậu hoa trên cửa sổ, mắt thì nhìn đi chỗ khác.
Bạch Nhuận Giang ra lệnh cho mọi người lục soát, không lâu sau ông bảo mọi người rời khỏi.
Trước khi đi, Tư Đồ thoáng nhìn qua chậu hoa ở cửa sổ, đã bị dịch chuyển… Hắn cũng không nhận ra, kiểu lục soát trải thảm này của Bạch Nhuận Giang sẽ tìm không ra thư đe dọa, mà Bạch Nhuận Giang cũng không nói ra, chỉ biết ông đang đề phòng mình.
Mọi người vào phòng họp vào lúc 7:30, Bạch Nhuận Giang chờ đoàn phim và người của sơn trang tới cũng gần 8:00.
Người trong đoàn phim hoàn toàn không tin nổi Phùng Hiểu Hàng đã chết, có người còn đang oán hận mới sáng sớm đã gọi tới đây.
Người của sơn trang lại rất bình tĩnh, thấy quản lý của mình ở đây, cũng sẽ không nói mấy lời khó nghe.
Bạch Nhuận Giang bước tới phía trước, lớn tiếng nói, “Sớm như vậy đã gọi mọi người tới đây, thành thật xin lỗi, bây giờ tôi có vài chuyện cần mọi người giúp đỡ.
Tôi họ Bạch, là đại đội trưởng ở cảnh cục huyện, những người này là đồng nghiệp của tôi, cậu cao to đứng phía sau là thám tử do quản lý Thân mời tới, Tư Đồ Thiên Dạ, còn người đi cùng hắn họ Lâm, là cảnh sát, bây giờ có cảnh sát chúng tôi tiếp nhận sự việc, bọn họ cũng có thể an tâm hưởng thụ ngày nghỉ.”
Ông vừa nói xong, Tư Đồ liền phát lửa trong lòng! Chưa gì đã mau chóng tiết lộ thân phận của hắn, sự việc sau này sẽ rất khó xử lý! Hơn nữa ý đồ của ông còn rất rõ ràng là đang cảnh cáo Tư Đồ, từ giờ về sau lo mà nghỉ phép đi.
Bạch Nhuận Giang không nhìn sắc mặt của Tư Đồ, nói tiếp, “Những bảo an tôi đã hỏi tối qua, mời đứng lên.”
Dứt lời liền có vài người đứng dậy.
“Tống Ngạn Đình, cô cũng đứng lên.”
Tống Ngạn Đình khóc tới đỏ mắt, đứng dậy.
“Các cậu nhìn cô ta một lát, có phải là người vào phòng của Phùng Hiểu Hàng vào lúc 11:00 không?”
Câu hỏi của Bạch Nhuận Giang làm Tư Đồ khó chịu, tâm nghi ngờ của người này quá nặng!
Mấy bảo an nhìn Tống Ngạn Đình cả buổi đều lắc đầu, một người trong đó nói, “Gần giống, dáng người, đặc biệt là tóc.
Tối quá không nhìn rõ mặt, nhưng tóc thì dài cỡ này.
Bạn đang đọc bộ truyện Tất Cả Bắt Đầu Từ Lúc Gặp Nhau (Quyển 1) tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Tất Cả Bắt Đầu Từ Lúc Gặp Nhau (Quyển 1), truyện Tất Cả Bắt Đầu Từ Lúc Gặp Nhau (Quyển 1) , đọc truyện Tất Cả Bắt Đầu Từ Lúc Gặp Nhau (Quyển 1) full , Tất Cả Bắt Đầu Từ Lúc Gặp Nhau (Quyển 1) full , Tất Cả Bắt Đầu Từ Lúc Gặp Nhau (Quyển 1) chương mới