TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Đại hội Duyệt pháp tiên giới đang trong quá trình chuẩn bị kỹ càng, hội trường và khu vực đấu trường cũng đã sẵn sàng đưa vào sử dụng.
Với tính chất quan trọng và đặc thù của giới tu tiên giả mà những trưởng lão của Tiên Huyệt Tông cũng đang hiện hữu tại nơi đây.
Diện tích rộng lớn cùng với quy mô con người cực kỳ dồi dào bên ngoài, Tiên Huyệt Tông tuy rằng không có trụ sở tại Minh Sơn Môn nhưng lại có cả một vùng cai trị riêng.
Trụ tháp cao chọc thủng cả hai tầng mây, phía sâu bên trong tháp đang có mười một bóng người ngồi xoay quanh một chiếc bàn tròn lớn.
Có vài gương mặt trẻ trung tuổi đôi mươi phớn phở, cũng chen vào đó những lão trung niên và vài lão già đang không ngừng run rẩy như thể chỉ cần một cơn gió là đã có thể đánh ngã họ.
Hai chiếc ghế trống nằm yên tại đó, một vài người đã bỏ sự chú ý ra khỏi nó.
“Ngưu lão đã chết, có cần công khai việc này hay không?”
Thanh niên với mái tóc vàng ngồi cau mày và chất giọng có chút não nề.
“Cũng chẳng thể dấu mãi được, giấu được vài năm nhưng cũng không thể giấu diếm cả đời!”
Đáp trả bằng giọng khàn khàn, đầu tóc bạc phơ của một lão già ốm yếu khẽ lắc nhẹ.
“Tôn Khả Khả vẫn chưa đột phá thành công sao? Thời gian đã là rất gấp gáp rồi.”
Người đàn ông trung niên với mái tóc đỏ rực một màu vỗ vỗ mạnh xuống mặt bàn.
Gương mặt của mười một người đang tại đây cũng đồng thời có chút khó chịu, người đàn ông này tên là Tôn Bính, là một Lý nhân trung kỳ đang có dấu hiệu đột phá đến hậu kỳ.
Hắn cũng đồng thời là người từng lãnh đạo Tôn gia, hiện tại cũng đã trở thành trưởng lão của Tiên Huyệt Tông.
Mười ba trưởng lão là các lãnh đạo chính thức của Tiên Huyệt Tông, vì vậy nên Tiên Huyệt Tông cũng có thể xem là khối liên minh của nhiều tông phái và gia tộc khác.
“Năm nay trưởng nữ của Lâm gia cũng sẽ tham gia Duyệt pháp tiên giới, nghe rằng đâu nàng đã đột phá được cảnh giới Chi nhân vào nửa năm trước.”
Lão tóc bạc nói nhanh.
“Đúng vậy! Thiếu chủ của Lâm gia cũng đã xuất hiện, là một thanh niên khá trẻ.”
“Thiếu chủ?”
“Âu cũng là chuyện riêng của Lâm gia, nhưng vị thiếu chủ này là cảnh giới Chi nhân đỉnh phong, dường như có thể đột phá lên Tâm nhân bất kỳ lúc nào.”
“Thật? Còn rất trẻ sao?”
“Cũng không tính là quá trẻ, dựa theo tướng mạo thì ít nhất cũng đã hai mươi lăm tuổi rồi.”
“Vậy à.”
Cuộc trò chuyện kéo dài một hồi lâu và dần dần ngưng lại, Tôn Bính gõ gõ ngón tay trên mặt bàn và gương mặt cũng có chút khởi sắc.
“Tôn Ngọc cũng đã đột phá Chi nhân cảnh giới rồi?”
Tôn Bính hướng về phía một nữ tử đang ngồi gần mình, nàng là Liễu Di, vẻ ngoài cũng thuộc vào dạng hoa khôi xinh đẹp của thế hệ trước.
“Đúng vậy a, lão đầu ngươi cứ bế quan tu luyện mãi thì cũng chẳng trách không biết gì về chuyện của gia tộc.”
Nàng nhún vai và cười cười.
Liễu Di là một trong số những người hiếm hoi đã đặt chân đến cảnh giới Lý nhân đỉnh phong, nhưng để đột phá Chân nhân cảnh giới thì gần như đã không còn hy vọng gì nữa cả.
“Thần bảo hộ của Lâm gia cũng không rõ sống chết, hiện tại thì Tôn gia của lão đầu ngươi cũng đã là gia tộc đứng đỉnh Minh Sơn Môn rồi.”
“Minh Sơn Môn nhỏ bé cũng đâu thể so sánh với Diễn Tinh Vực được.”
Tôn Bính cười cười đáp trả, Tôn gia đang có hai vị Lý nhân trung kỳ, thật tình cũng đã là hạng nhất ngũ đại gia tộc rồi.
Phải nói đến các gia tộc khác đều chỉ có một hoặc cao lắm là hai vị Lý nhân sơ kỳ mà thôi.
“Chuyện tương lai cũng nên để chúng ta ở tương lai giải quyết, hiện tại cũng chỉ cần làm tốt phần mình mà thôi.”
Liễu Di nói với tâm trạng thoải mái, gương mặt có nét cười vẫn đang rất tươi.
“Đúng a, Liễu Thánh chủ nói phải!”
Tôn Bính cũng cười cười đáp lại, trong mắt tựa hồ đang suy nghĩ gì đó sâu xa.
...
“Phải đến Khí nhân cảnh giới mới có thể chân chính xem là một tu tiên giả thực thụ?”
Thanh Lâm có chút cau mày lớn tiếng nạt nộ.
[Thông tin: Chi nhân rèn luyện tứ chi, Tâm nhân tạo ra tâm niệm, Trí nhân cường hoá trí óc, Linh nhân tăng cường linh hồn chủ thể, chỉ bắt đầu đến Khí nhân cảnh giới mới tu luyện tiên thuật chân chính]
“Khốn nạn quá...!Chi nhân đã rất khó khăn đột phá rồi, giờ lại còn phải leo đến tận bốn cảnh giới khác ư?”
“Hệ thống ngươi chẳng lẽ không thể cho ta thứ gì đó để tăng cường thiên phú, tu vi hay sao? Ban tặng thể chất để làm cái gì chứ?”
Thân là người hiện tại xuyên không, Thanh Lâm đương nhiên cũng mang theo tư tưởng của người hiện đại, cậu chắc chắn không muốn phải đổ máu hay nằm gai nếm mật gì cả.
Nhân vật chính thường sẽ luôn có hệ thống giúp cho bản thân bật chế độ gian lận mà vượt lên hay sao?
“Hệ thống!”
Thanh Lâm lại lần nữa kêu lên, tâm trạng cậu hiện tại đang rất khó chịu.
Từ sau khi đi theo lão bà bà lúc trước, cậu chỉ có thể ở lại nhà của bà để phụ giúp việc vặt.
Thôn quê nơi đây thật sự rất là bé, Thanh Lâm tuy rằng có chút bĩu môi xem thường những người dân quê này nhưng cậu cũng phải đành chịu cảnh sống chung, dù sao thì hiện tại cậu vẫn chưa biết ngôn ngữ nơi đây.
Đôi chân vẫn đang bước rất nhanh vào rừng, đây chỉ là một khu rừng nhỏ được người dân nơi đây làm bãi săn bắt, động vật ăn thịt mạnh mẽ hay ma thú tựa hồ cũng chưa từng xuất hiện.
Thanh Lâm đã đi cả một buổi sáng để tìm kiếm chút thịt lót dạ, nhưng cũng chẳng tìm thấy gì.
Thanh Lâm cũng rất nhanh tìm hiểu thông tin sơ bộ về thế giới này, nhưng do cấp bậc của hệ thống và cá nhân Thanh Lâm vẫn là quá thấp nên cậu cũng chỉ biết được sơ lược mà thôi.
Thế giới này có tồn tại những giống loài bán nhân khác, không chỉ đơn thuần con người hay ma thú, còn có thêm Elf và các loại Rồng, thú nhân cùng ma nhân, yêu nhân.
Thật sự là quá đa dạng, con người lại còn là loài đứng ở gần chót của chuỗi thức ăn.
Thanh Lâm thở dài một hơi, ngoại trừ những tu tiên giả ra thì nhân loại ở thế giới này cùng với sâu kiến tựa hồ là đồng dạng, không thể phản kháng gì cả.
“Cũng may là mình có thể thông qua hệ thống tiến hành tu luyện, chỉ cần bước qua cảnh giới Lý nhân thì mình sẽ vượt trội hơn so với bán nhân cùng cấp.”
Mỗi loài đều sẽ có phân chia cấp bậc sức mạnh riêng, nhân loại có mười cảnh giới tiên giả, Elf có mười Level cường giả, ma thú có bảy cấp độ tiến hoá,...
[Nhiệm vụ ẩn: Giúp đỡ mệnh nữ - Bắt đầu]
“Cái gì?”
Một cảm giác vui sướng tràn ngập trong lòng Thanh Lâm, cảm giác đói rã rời cũng nhanh chóng bị gạt qua một bên.
“Mệnh nữ ở đâu? Ở đâu?”
Thanh Lâm kích động lớn tiếng, cậu không khỏi nuốt mạnh một ngụm nước bọt, đây là nhiệm vụ ẩn đầu tiên của cậu, cũng là nhiệm vụ đầu tiên liên quan tới mệnh nữ.
Không thể bỏ qua được, đây chắc chắn là tình huống sẽ giúp Thanh Lâm rất nhiều.
[Thông tin: Bảy trăm mét về phía đông]
“Được!”
“Nhưng phía đông là ở đâu?”
Thanh Lâm gãi gãi đầu, cậu là người thời hiện đại xuyên không đến thế giới khác, tự nhiên cũng không có khả năng xác định phương hướng, bình thường chẳng phải toàn dùng la bàn hay sao.
[Thông tin: Đi thẳng]
“Ố kề!”
Vui vẻ chạy nhanh theo chỉ dẫn khoảng chừng mười phút hơn, Thanh Lâm nhìn xung quanh một cảnh rừng cây um tùm không hề có chỗ trống trãi nào cả, cậu thở dốc và cố phì phào từng chữ trong miệng
“Đ-Đến chưa? Mệnh nữ đâuuuu?”
Thanh Lâm ngã ngửa ra đất và xoa xoa cái trán của mình, đúng thật là quá sức mà.
[Thông tin: Sáu mét về phía đông]
“S-Sáu mét hả...!Được...”
Thanh Lâm tăng tốc và đưa mắt nhìn dáo dác xung quanh tìm kiếm một hồi lâu, cuối cùng cậu cũng nhìn thấy một đùm cây bị biến dạng như thể có gì đó đè chặt chúng xuống.
Giữa bụi cây đang có một nữ tử mang mái tóc cùng váy áo đỏ rực, bên một đùi trắng nõn có hình xăm vệt sét dài khoảng hai gang tay.
Gương mặt đang nhắm chặt có chút cau có như thể bị nội thương rất nghiêm trọng, nhan sắc cũng có thể coi là mỹ nữ.
Thanh Lâm hít nhẹ một hơi không khí vào lòng ngực, đây là lần đầu cậu nhìn thấy nữ nhân của thế giới này, còn lại là một mỹ nữ với thân thể rất chi là bốc lửa, váy áo cũng đã rách nát một phần nhưng vẫn đủ che đi những vị trí cần che.
“Đây chắc chắn là cơ duyên của nhân vật chính rồi, lang thang trong rừng cứu được mỹ nhân, đây chính là khởi đầu trong công cuộc xây dựng hậu cung của ta!”
Chất giọng Thanh Lâm vang dội một cách cao hứng, phần dưới thân cậu đang nóng lên cực liệt.
Đôi mắt như hổ đói nhìn về nữ nhân đang nằm, đôi tay cũng giơ nhanh về phía đó.
“Trước tiên mình phải giúp nàng đã, Hệ thống!”
Cậu cũng không muốn quá lỗ mãng mà hỏng việc, dù cho có là nhân vật chính thì cũng cần phải bồi dưỡng tình cảnh mới có thể lấy được mỹ nữ cơ mà.
[Thông tin: Tôn Khả Khả, Đạo nhân đỉnh phong, 39 tuổi, đang trong tình trạng thương tổn nặng]
“Đ-Đạo nhân?”
Thanh Lâm có chút vui mừng không ngớt, không ngờ trang giấy đầu tiên của hậu cung lại cường đại đến thế này, tuổi tác tuy rằng gấp đôi cậu nhưng cũng không sao.
Nàng đẹp mắt thế này cơ mà, chỉ cần cứu chữa cho nàng thì sẽ rất nhanh có được cảm tình thôi.
[Thông tin: Chủ nhân hiện tại không có khả năng cứu chữa hay giúp đỡ Tôn Khả Khả]
“Cái gì?”
Thanh Lâm đang định bế Tôn Khả Khả lên thì nhận thấy bảng thông báo trước mặt, hai tay cậu có chút run rẩy, răng cũng là nghiến lại kịch liệt.
“Chó má nó, quên mẹ mất!”
Cậu làm gì có gì trong người để cứu giúp Tôn Khả Khả đâu chứ, không có thực phẩm hay thuốc trị thương, cả tiên thuật trị liệu thì càng nói là không thể.
“Có cách nào không?”
Tuy rằng có chút đau đớn trong lòng, nhưng hai tay của Thanh Lâm vẫn hướng đến bế lên Tôn Khả Khả.
Cơ thể của nàng thơm một mùi khá mạnh mẽ, mùi hương có chút làm phần dưới Thanh Lâm càng nóng lên.
Hai tay cậu chạm vào cơ thể nàng và một cảm giác ấm nóng truyền đến từ tay cậu.
“Thật mềm...!Da cũng thật là mịn.”
Thanh Lâm cảm thán và nuốt ực một hơi, đây là lần đầu tiên trong cả hai kiếp người được chạm tay trực tiếp vào cơ thể con gái.
Thật sự cảm giác là quá tuyệt!
Cậu dùng sức bế nàng dậy, để đầu Tôn Khả Khả dựa vào lồng ngực mình và nhìn quanh một lượt nữa.
Thanh Lâm cần một nơi đủ an toàn để có thể tiến hành cứu giúp, hoặc ít nhất là cậu cần làm gì đó để nàng mang ơn mình.
Đạo nhân cảnh giới là tồn tại rất mạnh ở thế giới này, Thanh Lâm muốn ít nhất mình có thể bám dựa vào nàng để sinh tồn mạnh mẽ hơn.
Ngôi làng thôn quê với đầy người già cũng chỉ là một lũ vô dụng, chẳng giúp ít gì được cho cậu mà lại còn khiến bản thân cậu chịu đói.
[Thông tin: Xuất hiện một luồng năng lượng cực mạnh đang tiến đến nơi đây]
“Chạy!”
Thanh Lâm chỉ nghe đủ câu là ngay lập tức bỏ chạy, cơ thể cậu bế theo Tôn Khả Khả nên tốc độ có thể nói là chậm đi rất nhiều, khu vực này tuy rằng rất um tùm và khó bị nhìn thấy, nhưng cũng thật sự là rất khó để di chuyển.
“Có cách nào để giúp nàng không? Không lẽ cái hệ thống ngươi lại phế vật đến thế à?”
[Thông tin: Có hai cách, nhưng chỉ khi chủ nhân an toàn]
[Thông tin: Hệ thống đang ở cấp độ yếu nhất, cấp độ hệ thống sẽ tăng thêm dựa theo cấp bậc của chủ nhân]
“Khốn nạn, chỉ cho ta lối nào an toàn đi!”
Thanh Lâm la hét trong lòng, hai chân vẫn đang chạy rất nhanh.
[Thông tin: Hướng về phía thôn làng, nơi đó có thể che giấu khí tức yếu đuối của Tôn Khả Khả, nếu may mắn thì kẻ truy đuổi sẽ không nhận ra]
“Ngụy trang để trốn à?”
Thanh Lâm ngờ ngợ hiểu ra, khí tức của Tôn Khả Khả hiện tại đang rất yếu ớt, cũng là đồng dạng với những người già ở thôn làng, có thể lợi dụng dân làng để tràn trộn vào.
Hai chân bỗng nhiên tăng mạnh tốc độ, Thanh Lâm hướng về phía thôn làng và chạy thẳng.
Nơi thôn làng có phần yên tĩnh bỗng chốc nổi lên một cơn gió lạnh, Thanh Lâm đang bế theo Tôn Khả Khả chạy thẳng một mạch về phía nơi sâu nhất của làng.
Cậu cần phải dùng những dân làng ở đây để làm lớp ngụy trang cho mình.
Một vài người có tuổi và một số trẻ nhỏ cũng nhìn thấy cảnh tượng này, tuy nhiên họ cũng chẳng để tâm lắm đến Thanh Lâm.
Dù sao thì một thanh niên trai tráng bế theo một cô nàng nhan sắc mỹ miều cùng váy áo rách nát thì có thể xảy ra chuyện gì, một vài đứa trẻ cũng là cười khúc khích và chỉ trỏ về phía Thanh Lâm.
Cậu hiện tại cũng chẳng có tâm trí đâu mà để ý đến họ.
Chỉ khi đến được một căn chòi nhỏ thì đôi chân mới dừng lại và thân hình cậu có chút chấn động.
Thanh Lâm bước nhanh về phía chồi và nhanh chóng chui vào đó, Tôn Khả Khả trong ngực cũng bị cậu ôm chặt lại.
Khoảng mười phút im lặng trôi qua, bờ lưng và toàn thân Thanh Lâm hiện tại ướt nhẹp mồ hôi, Tôn Khả Khả cũng có chút yếu ớt theo thời gian, hơi thở của nàng như thể ngọn đèn dầu trước bão, mỏng manh và nhạt nhẽo.
“Đã an toàn chưa?”
[Thông tin: An toàn]
Như thể trút hết gánh nặng từ cơ thể cho đến tâm hồn, Thanh Lâm ngã người hẳn ra phía sau và buông Tôn Khả Khả ra, cơ thể nàng lăn mạnh một vòng và nằm im bất động như một cái xác chết.
“Cứu...!Đúng rồi! Có hai cách cứu nàng mà? Hệ thống!”
[Thông tin: Cách 1 – Sử dụng một nửa tuổi thọ để đổi lấy cỏ bốn lá hạ cấp]
[Thông tin: Cách 2 – Hiến tế một trăm sinh mạng thuần khiết để đổi lấy trang giấy của sổ sinh tử]
Thanh Lâm đơ mặt trong phút chốc, cậu hoàn toàn không thể hiểu về những gì mà hệ thống vừa đưa ra.
“Cỏ bốn lá hạ cấp? Trang giấy của sổ sinh tử?”
[Thông tin: Cỏ bốn lá hạ cấp có khả năng đưa một người từ trạng thái hấp hối trở về mạnh khoẻ, không có tác dụng phụ]
[Thông tin: Trang giấy của sổ sinh tử có khả năng chữa lành linh hồn sắp chết, nhưng nó sẽ yêu cầu 100 linh hồn để trao đổi, tác dụng phụ là không thể hồi phục ngoại thương hay tổn thương cơ thể]
Ánh mắt Thanh Lâm có chút rung động, cả hai cách đều chia ra hai con đường hoàn toàn khác nhau dành cho cậu.
Hi sinh một nửa tuổi thọ để cứu mỹ nữ ư?
Còn lâu cậu mới làm thế.
Hiến tế một trăm sinh mạng có vẻ khả thi hơn, ngôi làng này cũng vừa vặn phù hợp với yêu cầu linh hồn thuần khiết.
Tuy rằng Thanh Lâm chưa từng giết người ở thế giới cũ, nhưng cậu đã xuyên không vào thế giới mới.
Xuyên vào nơi cậu có thể dùng thực lực tuyệt đối để làm bất cứ thứ gì mình muốn.
Mỹ nữ, tiền tài, danh vọng,...!Cậu sẽ có tất cả nếu đủ thực lực mạnh mẽ, hiện tại chỉ là bước khởi đầu mà thôi.
[Thông tin: Tôn Khả Khả chỉ còn có thể chống cự thêm khoảng một giờ, sau thời điểm đó nàng sẽ không thể cứu chữa]
“Tuyệt ~”
Thanh Lâm nuốt ực một hơi, cậu bước nhanh về phía sau chồi và lấy ra một cây liềm gặt có phần gỉ sét.
Đôi mắt cậu có chút suy tư, ngay liền đó là một sự khát máu.
Ánh mắt khác hoàn toàn khi Thanh Lâm còn là một sinh viên ở thế giới cũ, đôi chân cậu chuyển động và thân hình đi nhanh về phía một ông lão đang cúi người tỉa cây.
Lưỡi liềm vung lên, nhưng nó lại dừng lại giữa không trung một khoảng lâu.
Gương mặt của Thanh Lâm đang không ngừng run rẩy, hàm răng bị cậu nghiến chặt lại tạo nên những thanh âm keng két khó chịu.
Cánh tay cầm liềm cũng run rất mạnh, mồ hôi tuôn đầy hết mặt cậu.
“Ồ, cậu trai trẻ...!Có thể giúp lão một tí không? Cái lưng của lão lại đau rồi...”
Thanh Lâm vẫn đang chựng lại thì ông lão đã quay người hướng về phía cậu, gương mặt hiền lành cùng giọng nói có phần mệt mỏi hướng về phía cậu.
Ông lão tựa hồ như chẳng nhận ra vẻ khó coi cùng tư thế kỳ lạ của Thanh Lâm.
Như thể giật mình khi làm chuyện xấu bị bắt gặp, ánh mắt cậu ngay lập tức chuyển thành điên cuồng và cánh tay siết chặt lại, vung mạnh xuống.
Vút!!!
Phập!!!
Lưỡi liềm gỉ sét không hề có độ sắc bén của mình, nó hoàn toàn không đủ sức cắt đứt cổ ông lão mà chỉ ghim chặt vào đó.
Gương mặt lão trở nên hoảng loạn và cơ thể đổ sụp xuống nhanh chóng, tiếng la cũng không kịp cất lên.
“...!Aaa aaa ...a”
Như thể đang cố thở bằng miệng, ông lão thở một cách cực nhọc và bàn tay cào mạnh vào mặt đất.
Thanh Lâm lùi về sau vài bước, tay trái cậu bụm chặt miệng lại, một cảm giác nhờn nhợn chạy mạnh từ dạ dày lên đến cổ họng cậu.
Ông lão càng ngày càng yếu đi, bàn tay cũng không còn cào cấu nữa, gương mặt hiện tại cũng chỉ lạnh tanh một biểu cảm hoảng sợ đến tột độ.
“M-Mình...!giết người rồi!”
Chất giọng Thanh Lâm có phần lí nhí, thân thể cậu chần chờ vài giây và nhanh chóng bước về phía cái xác bị ghim chặt lưỡi liềm vào đó.
[Thông tin: Hiến tế 1/100 linh hồn thuần khiết]
[Thông tin: Thời gian của Tôn Khả Khả - 50 phút]
“Chín mươi chín người nữa...”
Thanh Lâm giơ bàn tay run rẩy ra và nắm chặt lấy cây liềm, rút mạnh một hơi và máu bắn tóe ra xung quanh, dính đầy ra nền đất và trên quần áo Thanh Lâm.
Mùi tanh xộc vào mũi khiến Thanh Lâm có chút chóng mặt, cậu bước nhanh đi về hướng một nhóm cụ bà đang ngồi tám chuyện cách đó không xa.
Hiện tại Thể chất của Thanh Lâm là ở mức trung, trong ngôi làng này thì lại có ít người đủ cường tráng để có thể hạ gục cậu, vì thế mà bản thân không am hiểu chiến đấu như Thanh Lâm cũng đủ sức diệt sát cả ngôi làng.
Một vài thanh âm hoảng hốt vang lên, tiếng trẻ con khóc lớn cũng cất lên rất lớn, nhưng rất nhanh lại biến mất hoàn toàn.
“Mình buộc phải làm thế...!“
“Mình không có sự lựa chọn...!Là hệ thống đã yêu cầu mình làm thế...”
“Kẻ mạnh ăn kẻ yếu...!Mình mạnh mẽ...”
“Haha...!Đây là cảm giác của kẻ mạnh!”
Thanh Lâm như thể phát điên, gương mặt cậu có chút cuồng loạn, đôi mắt cũng đã dính đầy máu tươi, quần áo thì lại càng nhuộm một màu đỏ hơn nữa.
[Thông tin: Hiến tế 59/100 linh hồn thuần khiết]
[Thông tin: Thời gian của Tôn Khả Khả - 17 phút]
Cậu cười cười, thời gian còn lại tuy rằng ít, nhưng cũng là đủ để cho cậu hoàn thành nhiệm vụ này.
“Cứ như chơi game vậy!”
Thanh Lâm bước nhanh về phía một cô bé khoảng chừng sáu tuổi đang ôm chặt xác bà của mình, đây chắc hẳn là nhóm trẻ hay chạy nhảy ngoài đồng ruộng đây mà.
Thanh Lâm giơ liềm lên với gương mặt đã bình thản hơn lúc đầu rất nhiều, giết quá nhiều người đã khiến cậu quen dần với cảm giác này, dù cho đối phương có là một đứa trẻ dễ thương xinh xắn cũng chẳng thể làm cậu động tâm.
Lũ súc vật này cũng chỉ là sâu kiến mà thôi!
“Đ-Đừng...”
Chất giọng run rẩy có phần thiếu sức sống của cô bé vang lên, gương mặt dính đầy máu và nước mắt đang khóc một cách mãnh liệt, đôi mắt cũng đã tràn đầy sự tuyệt vọng.
Mọi chuyện đã diễn ra quá nhanh, Thanh Lâm luồng lách một cách khéo léo và giết từng nhóm nhỏ nên khi họ phát hiện ra cũng đã là quá trễ.
Nhưng dù là cho họ phát hiện sớm thì cũng chẳng thể làm gì, Thanh Lâm hoàn toàn khỏe mạnh vượt trội khi so với những người già và trẻ nhỏ nơi đây.
Lưỡi liềm đầy máu trong tay Thanh Lâm vung mạnh hướng về phía đầu nhỏ của cô bé, không hề có sự chống trả nào được đưa ra cả.
Phập!!!
Tiếng kêu rên thảm thiết lần nữa vang lên, lưỡi liềm cắm mạnh vào đại não cô bé, một dòng máu đỏ phúng mạnh ra và Thanh Lâm rút mạnh lưỡi liềm ra, cậu xoay người và tìm kiếm mục tiêu tiếp theo.
Cứ thế tiếp diễn khoảng chừng mười phút, cảnh tượng tàn sát diễn ra một cách êm đềm và lặng lẽ.
...
[Thông tin: Hiến tế 102/100 linh hồn thuần khiết]
[Thông tin: Thời gian của Tôn Khả Khả - 4 phút]
[Thông tin: Hiến tế đã hoàn thành, có thể ngay lập tức hồi phục linh hồn Tôn Khả Khả]
Thanh Lâm thở một hơi dài trong lòng và tháo bỏ bộ quần áo đã đẫm màu đỏ của máu tươi, mái tóc cùng gương mặt cậu hiện tại hoàn toàn bị bao phủ bởi máu và dịch não.
Bạn đang đọc bộ truyện Tam Nguyên Chấn Thế tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Tam Nguyên Chấn Thế, truyện Tam Nguyên Chấn Thế , đọc truyện Tam Nguyên Chấn Thế full , Tam Nguyên Chấn Thế full , Tam Nguyên Chấn Thế chương mới