Quả đúng với suy nghĩ của Ái Liên, sau biết bao ngày truy nã kẻ trốn ngục, người ta tìm thấy xác của ả trôi lềnh phềnh trên mặt hồ. Cả cái xác trương phình, hôi thối tới gương mặt cũng chẳng nhận dạng nổi. Thế nhưng, người ta vẫn cho đó là Cám, do quần áo trên người cái xác đó chính là áo ngục mà Cám mặc bỏ trốn. Tin báo từ phía ngoại thành nhanh chóng truyền về tới cung cấm. Cả khay trà trên tay rơi xuống đất, nước trà vương vãi khắp nơi trên sàn cùng với những mảnh sứ vỡ. Tấm hỏi ngược lại. "Nhà ngươi vừa nói sao?" Lúc bấy giờ, Tấm mới chỉ bước qua cửa điện, tay cầm trên khay trà sáng đã chuẩn bị từ sớm. Thị tới dâng trà cho hoàng thượng, làm những chuyện trước đây thị vẫn làm cho người. Kẻ tôi tớ nhắc lại một lần nữa. "Dạ bẩm Hoàng Thượng, Hoàng hậu. Tội nhân truy nã Lục Tử Đình sáng nay đã được tìm thấy ở trong một huyện ngoại thành, một tiều phu đi qua đã bắt gặp xác thị nổi trên mặt hồ."
Tấm sững lại, chân tự nhiên mềm nhũn, thị run rẩy không thể đứng vững. Tai của thị không phải là nghe nhầm đó chứ? Thị Cám chết rồi... chết thật rồi sao? Chết sao? Tấm chẳng tin nổi vào tai mình. Thị không tin Cám đã chết, kẻ đó không thể dễ dàng chết như thế được. Tội của thị ta còn chưa trả hết, mọi chuyện còn chưa rõ ràng, sao thị ta có thể chết. Nhưng rồi...
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!