Cám biết thị ta đã lọt vào bẫy, hố lửa này thị ta đã tự mình ngã vào. Kẻ mưu mô kia ắt hẳn đang rất vui mừng, hắn đã nhanh hơn thị một bước. Hắn đã đem độc dược bỏ vào tủ đồ của thị, lần nữa hại thị. Chiếu lệnh từ hoàng thượng đã được đem đến. Có lẽ đây đã là số phận rồi, thị phải chết! Nếu thị thật sự phải chết thế này, thị cũng chẳng còn day dứt gì. Nếu có, thì cũng chỉ vấn vương một người... Thị chết, chàng có khóc thương thị không? Hay phải chăng chàng sẽ phẫn nộ cái kẻ đã vu oan giá họa cho người cha mẫu mực của chàng. Chàng sẽ không vậy, phải không? Cám ngồi trong ngục, tay tiếp nhận lấy thánh chỉ, mặt cúi gằm, cho tới lúc lính của thánh thượng đi mới ngẩng đầu lên nhìn. À, lại là người này! Ba lần Cám ở đây, đều là người quản ngục này, xem ra đây cũng là cái duyên. "Lại là cô à?"
Người quản ngục hỏi. Cám cũng đành mỉm cười, trả lời. "Vâng, lại là tôi, chúng ta lại gặp nhau rồi quản ngục..." Lặng lại một lúc, thị ta mới nói tiếp. "Nhưng, chắc có lẽ, đây là lần cuối chúng ta gặp nhau rồi... " Thị nói xong lại cười, lần này nụ cười của thị tươi lắm, chẳng có vẻ gì là buồn cả. Mà, chẳng hiểu sao viên quản ngục nhìn thấy thị vậy lại cảm thấy thương cảm. Thôi thì đành vậy, kiếp người mà, làm sao mà bất tử được. Kiểu gì mà chẳng chết, vậy thà thị cứ chấp nhận nó rồi cười thật tươi. Còn hơn là những ngày cuối cùng này, thị cứ bưng mặt khóc rứt kêu oan, thế chỉ làm cho kẻ tàn độc kia thêm phần thỏa mãn. Thị cứ ung dung tự tại thế này xem ra thế lại hay. * * * * * * * * * * * * * * * * "Cô gái, đến giờ cơm rồi."
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!