Cả người được buông thả lỏng, Cám khẽ thở ra một tiếng. Yêu? Nàng có yêu hắn hay không? Nàng thực sự yêu người này hay cũng giống như Đương Kim hoàng thượng trước kia? Lại một lần nữa ảo tưởng về thứ cảm xúc mơ hồ đó. Cám đã phạm sai lầm một lần, mù quáng một lần, tuyệt đối không muốn lặp lại điều đó một lần nữa. Cám bước đi, bỏ mặc người phía sau, bỏ mặc mọi thứ đã trải qua. Mẹ chết, không chỉ khiến nàng ta đau đớn, mà còn khiến Cám nhận ra một điều, bản thân dù thế nào cũng không thể thay đổi quá khứ. Kết cục cuối cùng của nàng vẫn chỉ là cái chết trong đau đớn. Nhưng kiếp đó, nàng chết đi cũng chẳng có ai khóc than, chẳng ai đau đớn. Suy cho cung cái chết của chính Cám sẽ không ảnh hưởng tới bất kì ai. Còn giờ, nếu nàng quay đầu lại, vậy thì khi nàng chết, người đó sẽ ra sao? Cám bỏ đi, không phải vì ghen tuông, không phải vì sợ bản thân bị phản bội. Cám bỏ đi, vì nàng ta sợ, sợ người đó sẽ đau đớn, sẽ người đó khỏi sở vì nàng. Nếu như vậy, thà rằng đẩy người đó đến cho người con gái kia, vậy chí ít người đó sẽ chẳng phải chịu đau đớn đó. Không phải Thiên buông thả Cám, mà chính là Cám thả tự do cho Thiên. Cám cứ vậy bước ra khỏi cánh cửa nhà chính của Vương Phủ. Nàng tiếp tục bước đi, tiếp tục đi thẳng tới cổng lớn của Vương Phủ. Ngày hôm nay, Cám bước ra khỏi cánh cửa này, nàng ta chẳng còn là người của Mộ Dung gia, chẳng còn là vợ của Mộ Dung Thiên, nàng sẽ lại quay trở về làm con Cám của ngày xưa, một kẻ không có động lực sống, một cái xác vật vờ vô định. Phía sau lưng bỗng chốc vang lên tiếng hét lớn của người đó.
Mộ Dung Thiên giây phút Cám bước ra khỏi nhà chính trái tim đau đớn như hàng vạn mũi tên đâm trúng. Bầu trời tối sầm xuống giống như tâm trạng của hắn ta ngay lúc này, những cơn giông gió nỏi lên như vũ bão. Mộ Dung Thiên quay người đi ra phía bàn trà vừa chậm dãi lại có phần run rẩy, bàn tay giơ lên với lấy chén trà xanh trên mặt bàn. Chén trà vừa nhấc lên, bên ngoài trời lại phát ra tiếng "Đùng" một cái rất to. Tiếng sấm đó như hồi chuông thức tỉnh, chén trà được nhấc lên lại liền đặt xuống mặt bàn. Thiên chạy ra khỏi nhà chính, hắn cứ vậy mà chạy đuổi theo Cám. Chạy tới gần cổng lớn, liền dừng lại hét lớn. "Lục Tử Đình!" Phía sau phát lên âm thanh, Cám chợt dừng lại. Tại sao lại dừng lại? Đáng lẽ nàng lên đi tiếp cơ chứ! Tại sao? Không phải là vì bản thân nàng thực sự vẫn lưu luyến không muốn đi hay sao? Chẳng phải, nàng không muốn ảnh hưởng người đó hay sao? Cớ gì lại dừng lại? "Dù bây giờ, em có dời đi, mong em vẫn nhớ sẽ luôn có một người thật lòng thật dạ mà yêu em. Cánh cổng lớn của Vương Phủ vẫn luôn luôn mở cửa đợi em trở về. Anh sẽ luôn đợi em trở về!" Cám nhíu mày, cắn lấy môi dưới, hai mắt và mũi đỏ hoe. Tay nắm chặt lấy váy. Nàng ta gượng gạo đưa chân phải ra trước, bước thêm một bước. [Tạm biệt em ... Lục Tử Đình. Hẹn gặp lại.]
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!