Sớm tinh mơ, gà vẫn chưa kịp gáy, Cám tỉnh dậy. Lấy ra trong tủ đồ một bộ đồ của nam nhân để vào trong túi vải, đồng thời rút một đoản kiếm có bao bọc bên ngoài bỏ vào túi . Thứ này, trước đây, khi cha còn sống đã mua cho mẹ thị để phòng thân khi gặp kẻ xấu. Sau này, mẹ lại trao cho thị. Đây cũng là cây kiếm khi đó, cũng có lẽ nhờ cây đoản kiếm này mạng sống của thị mới có thể duy trì thêm 3 năm kể từ ngày đó.
Trước kia, thị Cám vốn không thích đem theo thứ này bên người, nếu hôm đó, bà mụ không ép thị giấu cây đoản kiếm trong người thì có lẽ thị ta cũng đã chết trong đống lửa.
Từ lúc trở về tuổi mười ba, Cám luôn để trong người cây đoản kiếm đó, tới nay cũng là hai tháng. Nếu nàng nhớ không lầm, nội trong năm tháng sau, tức dịp tết âm tới, Thái Tử sẽ mở yến hội, sau đó hai tháng sẽ tuyển phi, bốn tháng sau Tấm lên ngôi thái tử phi, sáu tháng sau nữa thị ta sẽ lên ngôi hoàng hậu.
Tính tới thời điểm hiện tại, Cám sẽ có một năm sau tháng nữa để xây một căn nhà nhỏ trên núi cho mẹ con nàng.
Trong kiếp trước, khi Cám may mắn sống sót tay thần chết, thị ta bỏ mọi thứ lên núi sinh sống một mình, cất một tép lều tranh nho nhỏ.
Ở đó được 1 tháng, thị phát hiện ra xung quanh có rất nhiều nhân sâm, ngoài loại sâm này ra còn có cả linh chi. Ngay dưới núi lại thường xuyên mở những phiên chợ lớn cho người phương Tây tới mua đồ. Khi đó, thị đã từng đào linh chi đem bán được rất nhiều tiền.
Hiện tại, địa điểm đã có chỉ là để xây một căn nhà là điều không dễ vả lại xây trên nền đất bằng phẳng đã khó lại phải xây trên đất núi thì càng gian nan, thân là nữ nhi lại đi làm công việc này tốn cũng không ít thời gian. Chỉ sợ tới lúc Tấm lên làm hoàng hậu, căn nhà này vẫn chưa thể xây xong lúc đó thì nàng và mẹ chỉ có đường chết.
Cám đeo túi vải lên vai, để lên bàn một tờ giấy có ghi đúng 1 dòng chữ thông báo sẽ không về ăn cơm trưa rồi rời khỏi nhà, không lâu liền vào một tửu lầu ven đường.
"Chủ quán, không biết có thể cho tôi dùng nhờ nhà xí được không?"
"Đằng sau cầu thang."
Nữ chủ quán kia đang lau chén trên bàn, không thèm nhìn người đối diện một cái, tay chỉ thẳng bào trong mà nói. Cám theo lời chỉ dẫn của chủ quán vào trong nhà xí. Lát sau bước ra ngoài. Quần áo đã thay đổi, ăn mặc nào có khác gì một nam nhân, ít nhất thì đây cũng một mỹ nam.
"Chủ quán cho tôi hai chiếc bánh bao và một túi nước."
Nữ chủ quán lần này cũng chịu hướng mắt lên nhìn người đó diện, bấy giờ mới tiếc nuối thay tại sao lại không nhìn thay từ đầu? Một mỹ nam như vậy sáng sớm đã được nhìn thấy quả thật mà nói đôi mắt cũng có chút trở nên rõ hơn.
"Chà, công tử không biết công tử đến từ đâu mà tôi chưa từng gặp công tử lần nào."
"Tôi đến thăm họ hàng xa thôi."
"Haha, được rồi để tôi đi lấy bánh bao cho cậu."
Nói rồi, vị nữ chủ quán vào trong lấy ra một chiếc bánh bao nóng hổi gói trong bọc giấy và một túi nước.
"Của công tử bảy đồng thấy công tử đẹp trai tôi giảm xuống còn năm đồng thôi."
"Cảm ơn."
Cám để tiền trên bàn rồi ra khỏi tiệm. Trời bắt đầu rạng sáng, Cám cũng đi đến lưng núi liền dừng lại.
Chính là đây! Chỗ lẩn trốn trong suốt 2 năm ròng rã.
Đúng như xưa, xung quanh đây có một ít linh chi nhưng nếu trèo cao lên trên một chút sẽ có rất nhiều nhân sâm và linh chi hơn nữa gần đây lại có một con suối nhỏ nếu đào sâu một chút có lẽ thị có thể xây một cái giếng sau nhà. Hiện tại chỉ cần đốn vài cây gỗ nhỏ để làm bộ khung nhà sau đó có thể dùng ống tre hoặc thứ gì đó tương tự để xây thành một căn nhà hoàn chỉnh.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!