Tấm trở về nhà cũ, bước vào trong nhà không có một ai. Tấm trước bàn thờ, nhìn bức ảnh người phụ nữ nở nụ cười tao nhã đặt ngay ngắn trên bàn thời phía trước là cốc hương đã cháy tàn hết. Tấm đỏ hoe đôi mắt, chậm dãi quỳ xuống lạy ba lạy. Rồi đứng lên đốt lấy ba nén hương cắm vào cốc. "Con xin lỗi dì. Con đến muộn rồi, con... đúng là đứa bất hiểu phải không dì? Con xin lỗi, vì con mà dì lại thành như vậy." "Ai vậy?" Tấm đôi mắt đỏ hoe, sụt sịt lau đi nước mắt mà quay người lại. Thiên đứng ở cửa, vốn là muốn tới xem Cám thế nào, kết cục lại nhìn thấy Tấm. Thiên vội vàng quỳ xuống. "Hoàng hậu... hoàng hậu nương nương..."
"Ngươi... ngươi là con trai của lão vương gia đúng chứ?" "Bẩm nương nương, nhi thần là Mộ Dung Thiên, con trai trưởng của lão vương." "Mau đứng lên đi. Ngươi đến đây làm gì, à phải rồi người rất thân với em gái của ta đúng chứ?" "Dạ đúng ạ, thần tới là muốn thăm Tử Đình." "Em gái ta... không có ở nhà."
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!