Thiêu xong, khách tang cũng dần ra về. Cám cầm trên tay hũ tro cốt của mẹ, cẩn trọng đặt lên trên tấm vảu lụa màu đen cẩn trọng mà buộc lại. Cám hai tay ôm lấy hũ tro cốt lẳng lặng trở về miệng vẫn còn lầm nhẩm vài ba câu. "Mẹ ơi, giờ mẹ với con về nhà nha, rồi sáng mai con sẽ đưa mẹ đi nốt quãng cuối. Chẳng phải mẹ từng nói mẹ rất thích ở nơi có phong cảnh đẹp sao, con đã tìm được một nơi rất đẹp, cũng rất yên bình? Mẹ có thích không? Con nghĩ là mẹ sẽ thích nơi đó." "Tử Đình..." Tiếng nói thân thuộc vang lên, Cám theo phản xạ quay người lại, nở nụ cười hiền hòa. "Mộ Dung vương gia, sao vậy? Người muốn nói truyện với tôi sao?" "Cô ổn chứ? Tôi rất tiếc chuyện mẹ cô..."
"Không sao đâu, tôi ổn mà, chí ít thì lần này tôi sẽ không phải khóc vì tiếc nuối không được ở cạnh bà phút cuối... như lần trước." Ba chữ "như lần trước" Cám chỉ nói rất nhỏ, chỉ đủ cho Cám một mình nghe thấy. "Ờm, Tử Đình... có chuyện này, hoàng hậu nương nương nhờ tôi gửi tới cô lời xin lỗi." Cám nghe thấy bốn chữ " hoàng hậu nương nương " liền thay đổi sắc thái trên mặt . "Chị ta thì có lỗi gì mà xin cơ chứ. Dù sao cũng chỉ là mẹ kế, không có máu mủ. Dù đang sống hay đã chết vì chị ta thì cũng đâu quan trọng. Huống hồ gì, bây giờ chị ta cũng là hoàng hậu thường dân như chúng tôi có là gì."
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!