"Cô làm loạn gì nữa vậy, đây là giữa sườn núi, cô định bắt xe ở chỗ nào?" Trần Gia Nam lại nổi điên lên, bật mở cửa xe.
Đúng lúc này, Chu Lỵ Lỵ đi tới bên chỗ Trần Gia Nam, vừa động viên tâm trạng của anh ta, vừa nhìn tôi.
"Nhị Nhị à, không phải cậu nói muốn ngồi xe của chú hai mình sao?"
Tôi nói vậy lúc nào?
Nhưng đương nhiên tôi biết cô ta có ý gì.
Tôi nhìn về phía bên kia đường, thấy chú hai của cô ta đưa lưng về phía chúng tôi, vừa hút thuốc vừa nghe điện thoại.
Anh ấy còn chưa đi à?
"Không cần đâu, tôi tự bắt xe được." Tôi từ chối lần nữa.
Tôi không thể nào tưởng tượng được nửa tiếng trước mình vừa mới khỏa thân trước mặt người đã từng thầm mến, nửa tiếng sau lại ngồi chung một chiếc xe với anh, không chân thật chút nào.
Chu Lỵ Lỵ làm như hoàn toàn không nghe thấy, cô ta la lên: "Chú hai."
Người đàn ông nghe thấy tiếng gọi.
"Chú hai sắp đi vào nội thành à? Có thể thêm một bạn học của cháu không ạ?" Chu Lỵ Lỵ cưỡng ép kéo tôi tới bên cạnh xe của anh ấy.
Lúc ánh mắt người kia rơi trên người tôi, tim tôi xoắn chặt.
"Đi tới đâu?"
"Đại học Giang Thành ạ." Chu Lỵ Lỵ cướp lời, trả lời trước.
"Không thuận đường đâu, tôi tự gọi xe được rồi." Tôi thấy hơi 囧.
Nhưng anh ấy lại xem như không có chuyện gì, lấy điện thoại ra xem giờ rồi nói: "Đợi tôi năm phút."
Tôi...
Trần Gia Nam thấy cảnh này thì mắng một câu: "Đường Nhị, cô giỏi lắm."
Sau đó anh ta đạp chân ga rời đi.
Tôi đứng bên cạnh xe chú hai của cô ta, yên lặng đợi anh ấy nói chuyện điện thoại xong.
Một phút sau, anh ấy cúp điện thoại.
"Còn có chút việc."
"Phụ nữ đâu ra, là một người bạn nhỏ."
"Cúp máy đây."
Sau đó, tôi lên xe, yên lặng trong tiếng động cơ của xe anh vang lên, anh ấy cũng yên tĩnh ngồi bên cạnh xử lý tài liệu.
Toàn bộ quá trình lúng túng đến mức khiến người ta nghẹt thở.
Một cơn gió thổi qua, tôi không nhịn được kéo góc áo.
Rõ ràng anh ấy vẫn đang cúi đầu xem tài liệu, nhưng trên đỉnh đầu như có một con mắt: "Mặc thế không lạnh à?"
Tôi hơi co chân lại: "Vẫn được ạ."
"Chú Lưu, chỉnh nhiệt độ cao hơn một chút." Anh liếc nhìn chân tôi: "Sau này đừng mặc như vậy nữa."
Tôi:?
Thâm ý trong lời nói của anh càng làm tôi bối rối.
Giống như những thủ đoạn của tôi trước mặt anh đều chỉ là trò mặt, anh có thể nhận ra toàn bộ.
Sau đó, suốt quá trình này, anh ấy không hỏi gì tôi, tôi cũng không dám nói câu nào, yên lặng đến đáng sợ.
Đợi tới khi tài xế dừng xe trước trường học, tôi vội vàng đứng lên muốn xuống xe.
Không ngờ xe lại quẹo một cái làm trọng tâm của tôi không vững, cứ thế ngã ngồi vào lòng anh.