“Lâm Thiên thành này quả nhiên có quỷ, nói không chừng chính là căn cứ của Huyết Sát Các tiếng xấu lan xa kia!”
"Đừng nói nhảm, nói không chừng vẫn còn có người giấu mình trong tối đấy, chúng ta...”
Một người trong đó còn chưa kịp nói ra kế hoạch thì ba người đã cảm giác không trung trước mặt đang chấn động.
Lát sau, một nam tử trung niên cao lớn, tóc mai bạc trắng đã lọt vào tầm mắt của ba người.
"Các ngươi chính là Đốc Sát Sứ?”
Giọng nói của Vũ Trấn hùng hậu, giống như một con hùng sư đang gầm thét.
“Khí thế này...”
Sắt mặt ba vị Đốc Sát Sứ đều đồng loạt biến đổi, toàn thân cứ như là bị áp chế vậy.
"Tản ra!"
Tống Đốc Sát vận dụng hết linh lực cả người quát khẽ một tiếng.
Ba người giống như đã phá thủng cấm chế nào đó, vội vàng lui lại cả trăm thước.
Sau khi lui đến một trăm thước thì ba người mới phát hiện lưng đã mướt mồ hôi từ lúc nào.
Thật ra vừa rồi bọn họ đều bị khí thế của Vũ Trấn trấn áp đến không thể nào nhúc nhích.
Nếu không phải Tống Đốc Sát đã từng học qua một môn bí pháp, có thể dùng linh khí trong người để phá tan uy áp này thì nói không chừng bọn họ vẫn còn không thể động đậy, trở thành thịt cá mặc người chém gϊếŧ rồi.
“Ồ, nhanh vậy mà đã phá được rồi, là bản tướng coi thường các ngươi rồi.”
Vũ Trấn cau mày.
Tống Đốc Sát chắp tay với Vũ Trấn: “Xin hỏi các hạ vì sao lại ngăn cản bọn ta?”
Vũ Trấn cũng không trả lời mà chỉ lẩm bẩm: “Xem trang phục và đạo cụ của ba người này, hẳn là... không sai.”
Vũ Trấn vẫn chưa xử lý bọn họ.
Tống đốc không khỏi thấy nổi nóng: “Các hạ đúng là không coi ai ra gì, dù ngươi là đại tông sư Động Linh cửu trọng đi nữa, muốn đối địch với Toại Nguyên Vương Triều thì cũng nên xem lại phân lượng của mình.”
Ở trong mắt hắn, dù Vũ Trấn có mạnh hơn nữa cũng không thể vượt quá Động Linh cửu trọng được.
Dù sao thì Dưỡng Thần Cảnh không phải ai muốn đạt là đạt được.
Mỗi vị cường giả Dưỡng Thần ở trong vương triều đều có địa vị Thừa Tướng, thậm chí đôi lúc còn hơn cả thế. Là một dạng trụ cột ở trong triều.
Một Lâm Thiên thành nho nhỏ mà có được một vị Động Linh Cảnh đã xem như được Thiên Đạo ưu ái rồi, chứ đừng nói chi là Dưỡng Thần Cảnh.
“Không coi ai ra gì? Hừ, các ngươi cùng lắm chỉ là kiến hôi thôi, sao lọt được vào mắt ta?”
Tống Đốc Sát nổi trận lôi đình đứng lên: “Khinh người quá đáng!"
“Dùng Tam Đấu Dẫn Tinh Trận, để tên nhãi này thấy được sức mạnh của Đốc Sát Sứ chúng ta!”
“Được!”
Hai người khác lập tức gật đầu.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!