TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Edit: hanna
Sau khi biến thành quỷ, Đổng Tú Hoa vô số lần hồi tưởng lại cuộc đời mình, điên cuồng muốn làm rõ rốt cuộc vì sao cô lại đi đến bước đường này.
Là không nên kết hôn với Mạnh Kiến Dân?
Hay là sau khi kết hôn không nên để cho bố cô sỉ nhục Mạnh Kiến Dân như thế?
Hoặc là ngày hôm ấy...!không nên xông vào nơi gọi là phòng làm việc của Mạnh Kiến Dân?
Trên mặt nữ quỷ không có lấy một chút biểu tình nào, như thể đang kể lại chuyện của một người khác: "Trong sân Mạnh Kiến Dân xây một cái lán nhỏ, nói đó là phòng làm việc gì gì đó của gã.
Sau khi xây xong thì cả ngày hắn chúi mặt vào trong đó, chuyện trong nhà một mực không quan tâm."
"Lúc đó tôi thực sự đã tuyệt vọng với gã ta rồi, muốn ly hôn, song Tiểu Phúc vẫn còn ôm ấp kỳ vọng với người bố này." Đổng Tú Hoa vươn tay xoa xoa đầu con trai, trên khuôn mặt tiểu quỷ chết trẻ cũng lạnh lùng như mẹ mình, chỉ ngắm nghía ngón tay của chính mình.
"Hôm ấy, Mạnh Kiến Dân quên không khóa cửa phòng làm việc, Tiểu Phúc chạy vào tìm gã, không cẩn thận làm rớt bể một cái chén sứ đã làm xong, bị gã bắt gặp."
"Kẻ tên Mạnh Kiến Dân này tự ti lại tự phụ, nhạy cảm lại nông cạn.
Từ trước đến nay gã luôn tự cho mình là một kẻ có văn hóa, không cùng địa vị với những người nông dân chân đất bán mặt cho đất bán lưng cho trời chúng tôi, luôn bày ra vẻ mặt xem thường và so bì tư thái với người khác.
Thế nhưng lần đó, khi gã nhìn thấy cái chén sứ bị rơi nát bất chợt trở nên phi thường tức giận.
Gã lấy từ đâu ra một cái búa, một nhát đánh Tiểu Phúc bất tỉnh.
Lúc đó tôi đang ở trong sân phơi quần áo, thấy được cảnh tượng đó thiếu chút nữa phát điên, chạy vào cái lều rách nát kia muốn liều mạng với gã...!Gã liền phang hai mẹ con chúng tôi chết luôn."
Đổng Tú Hoa khe khẽ thở dài một cái, một mảng màu màu trên người từ từ tản đi, huyết nhục bong tróc, lộ ra xương trắng âm u, lại chẳng hiểu vì sao trông không khủng bố chút nào, trái lại khiến người ta cảm thấy thương cảm.
"Sau khi mẹ con tôi chết đi, Mạnh Kiến Dân cạo hết thịt trên thi thể xuống băm nhỏ thành bùn, tiếp đó đánh vỡ xương cốt, thừa dịp ban đêm đổ vào hố tự hoại ở cửa thôn.
Ngày tiếp theo, gã than với mọi người trong thôn rằng tôi mang đứa bé lên thành thị sinh sống."
Đầu đinh nhìn Thượng Thanh một cái, thấy y gật đầu, lúc này mới lấy di động ra báo cáo tình hình cho Du Minh Trì.
Đổng Tú Hoa bình ổn lại tâm tình, nhìn ba vị đại sư trước mặt, nói rằng: "Chuyện tôi đã kể xong, các người định xử lý tôi thế nào? Muốn đưa tôi đi đầu thai hay là hồn phi phách tán?" Ánh mắt cô lộ ra vẻ trào phúng, "Cho dù là chuyện gì đi chăng nữa, người sống luôn quan trọng hơn so với người chết, đúng không?"
Lưu Phù và Tào Mộc Tinh nhìn nhau, vừa định mở miệng nói chuyện, lại nghe Thượng Thanh quyết đoán bảo: "Chỗ tôi không có cái quy định này, oan có đầu nợ có chủ, không có cái lý nào thiếu nợ lại không trả cả."
Nữ quỷ kia hơi sửng sốt, còn tưởng bản thân đang nghe lầm thì trong tay đột nhiên có thêm một tấm bùa.
Bên kia Thượng Thanh gấp một tờ giấy vàng thành hình dáng một cái búa, búng tay nhen lửa, trong tay nữ quỷ lại có thêm một cái búa màu đen nữa.
Thượng Thanh: "Chị đi báo thù trước đi."
Đổng Tú Hoa đầu tiên là sững sờ, sau đó hai viền mắt từ từ đỏ lên, biểu cảm trên mặt không rõ là đang khóc hay đang cười, dứt khoát nói: "Đa tạ đại sư!"
Sau đó âm khí vèo một cái, hai mẹ con biến mất không còn tăm hơi.
Nhiệt độ trong xe chậm rãi khôi phục trở về bình thường, nhất thời không có ai mở miệng cả.
Lưu Phù hắng giọng một cái vừa định mở miệng, Tào Mộc Tinh lại giành nói: "Tôi không đồng ý để âm hồn lưu lại nhân gian, nhưng buông tha cho tên Mạnh Kiến Dân kia quả thực là có chút bực bội."
Lưu Phù: "Đó là thứ gì..."
Tào Mộc Tinh quay đầu khó tin nói: "Sư thúc, thúc đừng nên cứng đầu quá a, âm hồn báo thù vốn không vi phạm thiên đạo."
Lưu Phù: "Đó là..."
Tào Mộc Tinh kinh ngạc: "Sư thúc sao thúc lại bướng thế nhỉ? Thúc cứ muốn ép hai mẹ con kia phải ôm tiếc nuối mà đi đầu thai sao?"
Lưu Phù: "Đó..."
Tào Mộc Tinh tiếc nuối than, "Không phải chứ, sư thúc? Quá mức chấp nhất sẽ bất lợi cho việc tăng tiến tu vi đó..
Ai ui!"
Lưu Phù giống như vỗ dưa hấu, bộp một phát đánh thẳng vào sau gáy sư điệt của mình một cái, lúc này mới tìm được cơ hội chen lời vào, "Chu đạo hữu, vừa nãy cậu vừa đưa cho nữ quỷ kia chính là bi hỉ phù trong truyền thuyết phải không?"
Thượng Thanh gật đầu.
Lưu Phù thở phào nhẹ nhõm, "Vậy ta an tâm."
Trong nhà họ Mạnh...!không, là nhà họ Đổng.
Mạnh Kiến Dân vùi người trong cái lán nơi gã đã từng hạ sát vợ con mình, trong ánh sáng của cái đèn dây tóc, nhào một khối đất sét thành hình một cái chén.
Phôi gốm thành hình có chút cong vẹo, nhưng mà không vấn đề gì cả bởi nó có sắc men cực kỳ đẹp mắt.
Mạnh Kiến Dân lộ ra mấy phần tự đắc với tài hoa của bản thân, để cái chén bùn sang một bên hong khô.
Trên mặt đất, một tầng hoa văn bằng ánh sáng giống như sóng biển, mắt thường không thể nhìn thấy được mà lan tới, ảo cảnh mở ra.
Mạnh Kiến Dân nặn liên tục hơn mười cái chén, định ngày mai sẽ chọn bốn cái cho vào lò nung.
Đúng lúc này, gã chợt nghe thấy một vài âm thanh sột soạt khẽ vang lên.
Vốn không muốn để ý tới, song âm thanh đó cứ vang lên không ngừng, gã sợ đó là con chuột chạy vào đạp nát hết chén sứ, cuối cùng vẫn phải đứng lên tìm nguyên do âm thanh kia phát ra.
Gã đi một vòng quanh lán, không tìm được, không thể làm gì khác đành mở cửa.
Buổi đêm ở nông thôn tối hơn so với trong thành thị nhiều lắm.
Đêm nay đúng thời điểm không có trăng, cảm giác đưa tay ra không thấy được năm ngón.
Cũng đúng vào lúc này, gã phát hiện trong sân chợt giăng sương mù, một mảnh sương lớn mênh mông bao phủ cả một căn nhà, người ở trong đó căn bản không phân biệt được đâu là nam đâu là bắc.
Giữa đám sương mù, có âm thanh truyền tới.
Lần này không phải là tiếng sột soạt khe khẽ nữa, mà là tiếng gõ rất nặng nề, giống như có cái gì mềm mại một chốc lại bị gõ một cái...!Mạnh Kiến Dân cau mày, âm thanh này nghe có chút quen tai...!Gã hơi do dự, cuối cùng vẫn đi vào trong mảng sương đầy trời.
Trong nhà này chỉ có một mình gã, gã là chủ một gia đình, trong nhà gã thì có thể có chuyện gì xảy ra chứ?
Sương mù khiến không khí có chút ngột ngạt, gã chậm bước lại, tiếng gõ kia cũng ngừng bặt.
phihan.wordpress
Thay vào đó chính là một loại những âm thanh khác, tiếng bước chân, tiếng kim loại ma sát với mặt đất...!Giống như, giống như có kẻ nào đó đang kéo một đồ vật làm bằng kim loại chậm rãi lên chân tới gần...!Giữa đêm hè, Mạnh Kiến Dân hung hăng bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh, kinh hoảng quát lên: "Kẻ nào đó? Tự ý đột nhập vào nhà dân là phạm pháp đấy!"
Bước chân kẻ kia hơi dừng lại, rồi lại bắt đầu chậm rãi bước đến gần, một bước, hai bước, ba bước...!Thanh âm kia như đang rung bần bật trên dây kinh căng thẳng của Mạnh Kiến Dân.
Bạn đang đọc bộ truyện Ta Dựa Vào Xem Bói Quét Ngang Hào Môn tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Ta Dựa Vào Xem Bói Quét Ngang Hào Môn, truyện Ta Dựa Vào Xem Bói Quét Ngang Hào Môn , đọc truyện Ta Dựa Vào Xem Bói Quét Ngang Hào Môn full , Ta Dựa Vào Xem Bói Quét Ngang Hào Môn full , Ta Dựa Vào Xem Bói Quét Ngang Hào Môn chương mới