TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Chương 1: Nằm nhoài bên ngoài cửa sổ? Y theo bản năng quay đầu, phát hiện chuyện này...
Edit: Hanna
Sáng sớm, trong một căn phòng của một khu nhà nghỉ cũ nát, thiếu niên xoa xoa thái dương rời giường, đi vào phòng vệ sinh nhỏ hẹp bắt đầu rửa mặt.
Trong gương phản chiếu lại một khuôn mặt ngây ngô, nhìn ước chừng mười bảy mười tám tuổi, mái tóc màu hạt dẻ có chút ngổn ngang, tướng mạo cực kỳ thanh tú, đôi con ngươi đậm màu, khiến người ta nhìn có cảm giác đơn thuần đến không ngờ. Lúc cười rộ lên bên miệng có một cặp đồng điếu, bên trái còn lộ ra một cái răng nanh nhọn hoắt nho nhỏ.
Bên ngoài hành lang rộ lên tiếng ồn ào. Cho đến khi thiếu niên rửa tay xong, bên ngoài đã cãi nhau sắp tung nóc nhà, ầm ĩ tới mức chấn động màng nhĩ của mọi người.
Thượng Thanh lắc đầu, nguyên chủ nghèo đến nỗi còn mỗi cái quần, phải sống ở nhà nghỉ cách âm kém tới mức muốn thăng thiên này. Y kéo cửa ra, một bác gái vóc người cường tráng đứng giữa hành lang chửi ầm lên: "Lưu Kiến Quốc, ông cút ra đây cho tôi! Ông trốn ở cái phòng nào hả, đừng để đến lúc lão nương đạp cửa nhà ông! Mẹ nhà ông chứ, lão nương nấu cơm sinh con cho ông, ông thế mà dám đi nuôi tình nhân nhỏ hả? Ông cút ra đây cho tôi!"
Bác gái cực kỳ ngang ngược, vừa chửi bới vừa cạch cạch vỗ cửa hai bên hành lang. Có người bị bà đánh thức, có người nghe thấy động tĩnh muốn ra xem trò vui, tất cả đều chạy ra, thấy là chuyện muốn bắt gian liền tới tấp bắt đầu vây xem.
Mắt thấy sắp gõ đến cửa nhà Thượng Thanh, y dựa vào cạnh cửa, miễn cưỡng nói: "Đừng gõ nữa, chồng bà không có ở đây đâu."
Bác gái nghe thấy tiếng nói liền quay đầu lại, vẻ mặt hung hãn: "Cậu là ai? Cậu nhìn thấy tên tử tiệt kia?"
Thượng Thanh đánh giá bà vài lần, trả lời rằng: "Cung phu thê nhà bà rất hòa thuận, cung tử nữ cũng thuận lợi, cuộc sống gia đình hẳn là rất hạnh phúc phải không? Gần đây do mệnh phạm tiểu nhân, sợ là bị người mưu hại. Chồng bà không đi vụиɠ ŧяộʍ, ông ta chỉ là mắc bệnh mà xấu hổ không dám nói cho bà biết. Không tin và đi bệnh viện xung quanh đây tìm chút đi, không thì gọi điện thoại cho bạn ông ta hỏi chút."
*Cung phu thê thể hiện những chuyện liên quan đến vợ chồng, cung tử nữ là chuyện con cái. Hai cái này thuộc nhân tướng học.
Bác gái có chút ngờ vực: "Cậu thanh niên còn biết coi số mạng cơ à? Không phải lão bất tử kia thuê người lừa gạt tôi chứ?"
Thượng Thanh ngáp một cái, y có chút chưa tỉnh ngủ, biểu tình lười nhác như muốn viết hoa in đậm: Tin hay không thì tùy.
Có kẻ xem trò vui lớn giọng nói: "Chị gái, chị gọi điện hỏi xem thử, xem tiểu tử này có phải kẻ lừa đảo hay không. Nếu đúng chúng ta giúp chị bắt hắn đến đồn công an!"
"Đúng vậy, gọi điện hỏi chút đi!"
"Không sai!"
Bác gái cũng sảng khoái, lập tức lấy di động ra gọi điện, "Này lão Trương, lão kia nhà tôi có phải ở chỗ ông không? Đúng vậy, ta đang tìm ổng đây, tìm cả tối cũng không tìm thấy ông ta đâu... Cái gì? Nằm viện? Ông ta sao vậy? A ha ha ha cắt bệnh trĩ hả? Này thì có gì mà không dám nói với tôi chứ ha ha ha! Được, tôi biết rồi, tôi tới xem ông ấy ngay đây!"
Cúp điện thoại, trên mặt bác gái đã tràn đầy hỉ khí, "Ha ha ha người kia nhà tôi đi bệnh viện cắt trĩ mà xấu hổ sợ tôi chê cười nên không nói với tôi. Tôi sao có thể cười lão được chứ ha ha ha ha ha!"
Bà nói cám ơn với Thượng Thanh, rồi xin lỗi những người xung quanh, vui sướng bước ra ngoài, bảo là muốn trở về nấu canh bồi bổ dinh dưỡng cho ông chồng nhà mình. Bộ dáng trông hết sức phấn khởi, ai không biết còn tưởng chồng bà không phải đi cắt trĩ mà là đi sinh cho bà một đứa nhóc mập mạp đấy.
Náo nhiệt qua đi, nhưng quần chúng ăn dưa vẫn chưa giải tán. Mọi người túm năm tụm ba lại thảo luận chuyện vừa rồi, ánh mắt nóng rực chăm chú lên trên người Thượng Thanh. Còn sống, còn sống đó, bọn họ ngày hôm nay cuối cùng cũng nhìn thấy một cao nhân còn sống sờ sờ ra đó!
Một đại ca sốt sắng nghiêng người, "Cậu em này, chú có thể coi cho anh một quẻ được không? Giá cả có thể thương lượng."
Thượng Thanh phất phất tay, "Hôm nay không được, tôi bận rồi." Nói rồi cũng không thèm để ý người khác nghĩ thế nào, trực tiếp đóng cửa, chặn lại hết những đôi mắt xò xét kia bên ngoài.
Qua một trận láo nháo như thế, chút ngái ngủ của y cũng biến mất rồi. Trở về nhà đổ nửa bình nước khoáng ra, tự mình lẩm bầm: "Tránh xa chút đi. Trên người có bao nhiêu lạnh không tự biết à?"
Y uống hết nửa bình nước khoáng còn lại rồi đặt lên bàn, tiếp đó đến phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt, lúc này mới xoay người lại đánh giá âm hồn đi theo sau y từ nãy tới giờ.
Âm hồn này là một nam quỷ, tử trạng rất thê thảm: toàn bộ cái đầu như bị nát bét hết luôn, giống như một quả hồng thối treo lắc lư trên cổ, vừa nhìn là biết qua đời trong tai nạn xe cộ. Gã tỉnh tỉnh mê mê đi theo sau lưng Thượng Thanh, lúc bị ghé bỏ thì lùi ra sau một bước, thấy Thượng Thanh muốn đi thì lập tức đuổi theo.
Những hồn ma như này đều là hồn ma mới, vẫn còn đang trong tình trạng mông lung, không tìm được đường đến địa phủ, bởi vậy chỉ có thể mờ mịt lang thang trên thế gian. Con quỷ này phỏng chừng là bị nhân khí bên trong nhà trọ hấp dẫn tới.
Thượng Thanh lạnh lùng xé ra ba đoạn giấy vệ sinh, ngón tay chấm nước khoáng vẽ ra một tấm vãng sinh phù, vô bẹp vào đỉnh đầu hồn ma nam kia một cái, một tia sáng màu trắng chợt lóe, hồn ma liền bị đưa đi rồi.
Y nhặt giấy vệ sinh rơi trên mặt đất, vo vo thành cục ném vào thùng rác, sau đó đứng ở trước cửa sổ giơ ngón tay giữa với bầu trời xanh bên ngoài, thấp giọng nói: "Đời trước ta đã thay ông phong ấn quỷ mạch, tiêu hao hết linh khí, thiếu chút nữa là hồn phi phách tán. Đời này mới xuyên qua được một ngày đã nhịn không được gửi công việc cho ta rồi. Ta thấy không phải nên gọi ông là ông trời mà phải gọi là ông lột da mới đúng đó."
*Cải biên từ chữ Chu bái bì, bái bì có nghĩa là lột da, kể về một lão già họ Chu bắt người làm đi làm từ lúc gà gáy, nên giả làm gà gáy để bóc lột người ta. Chắc nhiều bạn biết cụm từ này rồi.
Lời của y vừa dứt, bên ngoài liền đùng một tiếng rất lớn. Trên trời thế mà lại có sấm đánh giữa trời quang!
Người trên đường phải giật này mỉnh, còn tưởng trời sắp mưa, dồn dập tăng tốc bước chân.
Thượng Thanh cười lạnh hai tiếng, "Có bản lĩnh thì đánh chết ta đi."
Nói xong thì kéo rèm cửa sổ lại, ngồi trên giường nhắm mắt dưỡng thần. Xíu nữa có người tới tìm y, phải chờ thêm một lát.
Qua chừng nửa giờ, cửa phòng vang lên tiếng gõ. Y mở cửa nhìn, là một lão đầu vóc người thấp bé cùng một đám bảo tiêu lực lưỡng.
Lão đầu hơi khom người, cười tự giới thiệu mình, "Tiểu thiếu gia, tôi là quản gia Chu gia, họ Triệu. Có lẽ chưa ai nói cho ngài, ngài là huyết mạch lưu lạc bên ngoài của Chu gia ở thành phố Thanh Vân. Lão gia tháng trước mới biết được tung tích của ngài, dặn dò tôi đưa ngài trở về. Tôi đã tìm cả một tuần nay, ngài đúng là khó tìm thật đấy."
Ngữ khí của ông ta rất hòa ái, song động tác lại không giống như vậy chút nào. Nháy mắt hai bên trái phải, hai bảo tiêu thân hình cao lớn bao vây lại, tư thế kia không giống như là tìm con riêng lưu lạc bên ngoài về nhà, mà là đi bắt tù nhân trốn trại thì có.
Thượng Thanh thổi lọn tóc trên trán ngăn trở tầm mắt y đi, "Phương pháp dụ dỗ cũng không thèm thử, trực tiếp cứng đối cứng luôn à?"
Triệu quản gia cười ha hả, tràn đầy khinh bỉ, giống như tin tưởng chắc rằng Thượng Thanh trốn không thoát lòng bàn tay lão.
Bạn đang đọc bộ truyện Ta Dựa Vào Xem Bói Quét Ngang Hào Môn tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Ta Dựa Vào Xem Bói Quét Ngang Hào Môn, truyện Ta Dựa Vào Xem Bói Quét Ngang Hào Môn , đọc truyện Ta Dựa Vào Xem Bói Quét Ngang Hào Môn full , Ta Dựa Vào Xem Bói Quét Ngang Hào Môn full , Ta Dựa Vào Xem Bói Quét Ngang Hào Môn chương mới