Chương 4: Một ngày đến võ đường
Sau khi đạt được kỹ năng bị động mới, cậu hưng phấn vì mình cũng có kỹ năng để sử dụng, mặc dù là kỹ năng bị động.
Không biết vô tình hay cố ý, cậu thấy cô gái NPC bay khá xa nơi cậu hồi sinh, cậu liền nghĩ:
"Có khi nào cô ấy bị san chấn tâm lý hay không vậy nhỉ? Mà cô đừng có đứng ở xa mà nhìn tôi một cách thân thiện như vậy chứ? Tôi cảm thấy mình khác nào tên vô lại đâu?"
Cậu thấy mình nên dậy vì đã năm giờ sáng rồi, cũng tới lúc cậu tập thể dục và đến võ đường.
Sau khi cậu vệ sinh cá nhân xong, liền khoát lên mình bộ đồ thể thao và cầm theo một bình nước rồi bước ra khỏi nhà.
Đây là thói quen hàng ngày của cậu, mọi thứ bắt đầu từ khi cha mẹ cậu mất. Cậu được bác Hai chăm sóc dẫn đến võ đường, Bác Hai cũng đồng hành cùng cậu khi mỗi sáng, đến khi cậu đi nghĩa vụ và công ty Bác Hai gặp vấn đề trong kinh doanh, thì sau này cậu chỉ đi tập một mình.
Nói về giá đình cậu, Cô Ba và Bác Tư, là hai người kinh doanh đại lý tại nhà, còn bác Hai thì là người điều hành một công ty xây dựng hạng trung. Ba cậu là em út trong nhà và là một nhân viên năng nổ của một công ty lớn.
Khi ba mẹ cậu gặp tai nạn qua đời năm cậu được năm tuổi, Bác Hai đứng ra làm người giám hộ cho cậu. Rồi đứng ra đảm bảo cho căn nhà của bố mẹ để lại cho cậu khi mất, không thì cô Ba và Bác Tư đã bán nó và chia nhau rồi.
Vì không có con cái nên bác Hai xem cậu như con ruột, nói không ngoa nếu không có bác Hai, thì cuộc đời của Tú còn thãm hơn bây giờ rất nhiều.
Sau khi chạy bộ 10km, cậu hít đất 300 lần, hít xà 200 lần và gập bụng 300 lần, thì cậu đi đến võ đường.
Võ đường của cậu thường xuyên đến, nó khác với các võ đường khác là, ở đây có nhiều võ sư nước ngoài của nhiều môn phái dạy võ ở đây.
Mà từ khi năm tuổi, cậu được bác Hai đưa đến đây học võ tới tận bây giờ. Các võ sư ở đây, đều đã được cậu học qua hết tinh túy của võ thuật của họ.
Như Vovinam, Wushu, Mua Thái, Thiếu Lâm, karatedo, taekwondo, kick-boxing, Vịnh Xuân quyền, Judo, Akido hay võ thực chiến của quân đội.
Khi nhỏ khi cậu đến đây học, cậu không biết ở đây vì sao, ở đây nhiều sư phụ mà lại ít học sinh đến vậy? Thậm chí bây giờ cậu vẫn còn thắc mắc là, kinh phí ở đâu mà các sư phụ vẫn điều hành võ quán được, mà cái võ đường này cũng khá to.
Thực sự một ai khi mới bước vào cổng nơi này, nghĩ đây chỉ là một khi chung cư loại nhỏ. Có bốn tòa chung cư bọc vào nhau, nhưng khi vào được bên trong thì nơi đây chẳng khác gì trại huấn luyện.
Sau khi vào võ đường, Tú chào tất cả các sư phụ, rồi cậu chào các sư huynh đệ còn đến võ đường. Khu tập trung của võ đường khá lớn, nó nằm giửa khu nhà, học sinh trong võ đường không nhiều, tính võ sinh cũ và mới chỉ khoảng hơn năm mươi người.
Tất cả được chia ra các lớp võ khác nhau, các sư phụ của cậu ai cũng trên sáu mươi gần bảy mươi tuổi cả rồi. Nhưng khi nhìn vào, ai cũng nghĩ họ chỉ tầm bốn mươi mấy gần năm mươi tuổi mà thôi.
Những sư phụ của cậu đều mỗi tháng, sẽ tập trung cậu và các sư huynh đệ đến đấu tập với nhau, để các họ xem tất cả các môn sinh của mình có tiến bộ hay không?
Sau khi các sư huynh đệ đã đấu xong, Điệp Liên Tú và đại sư huynh được gọi ra đấu với nhau. Cả hai đều đã thân thuộc với nhau rất nhiều, kỹ thuật của của cả hai đối phương đều nắm rõ ưu điểm và nhược điểm của nhau.
Sau khi cả hai chào nhau, đại sư huynh liền áp sát, muốn ra đòn Judo của để vật cậu, Tú nhanh nhẹn bay lên đá xoay vòng hai cước để tạo khoảng cách với đại sư huynh.
Khi thấy cậu đá xoay vòng của taekwondo, đại sư huynh liền tạo thế thủ của Muay Thái, vì anh ta biết để bản thân bị cậu đá trúng thì kết quả sẽ như thế nào.
"kịchh... Bộppp"
Khi đã đỡ được đòn chân của Tú đại sư huynh bị đẩy lùi ba bước, sau đó đại sư huynh liền di chuyển bước chân của kick-boxing áp sát cho cậu một nắm đấm.
"Bốpp!!!"
Sau khi cậu nghiên đầu, tay Tú nghiên bảy mươi độ để làm lệch cú đấm đó, sau đó cậu phản công bằng một cú liên hoàn. Bằng một đòn quét cùi trỏ và xoay người đá gót.
"kịchhh... Bốppp"
Đại sư huynh đỡ được hai đòn phản công của cậu, nhưng giữ vững được không lùi nhờ thế tấn của Karatedo. Khi Tú lộn hai vòng để lấy thăng bằng, đại sư huynh liền lướt tới cho cậu một cú đấm móc.
Khi lấy được thăng bằng, Tú biết điểm yếu của kick-boxing là chân, để không cho đại sư huynh kịp ra đòn đấm móc. Cậu nghiên người về sau né phản công bằng một đòn low kick, nghiên người kẹp cổ đại sư huynh bằng thế võ Vovinam.
"Cốpp..."
Sau khi đỡ một đòn low kick ở chân, đại sư huynh thấy nguy hiểm nếu dính phải đòn kẹp cổ này thì bản thân sẽ thua ngay. Đại sư huynh vội vàng xoay người né. Nên tránh được đòn kẹp cổ nguy hiểm, rồi phản công Tú bằng đòn bổ gót khi cả hai còn đang xoay vòng trên không trung.
Không ngờ lại bị Tú dùng bàn chân đạp ra, cả hai đều rơi xuống sàn tập.
"Rầmm... Soạt...."
Khi cả hai vừa bật dậy, Tú lại lao lên tấn công, cả hai đánh rất hăng, Tú tấn công thay đổi thế công liên tục, làm đại sư huynh có khổ không thể nói, một luồn suy nghĩ lướt qua nhanh trong đầu đại sư huynh.
"Bình thường đều đánh thăm dò nhau trước, sao hôm nay nó lại máu chó thế nhỉ? Chết tiệt thằng tiểu sư đệ trời đánh này"
Sau khi thốt ra một lời thô tục trong đầu, đại sư huynh không dám khinh xuất hay thăm dò nữa mà phản công dồn dập. Các kỹ thuật chiến đấu thực chiến của quân đội cũng được tung ra, rồi Tú đáp trả bằng những kỹ thuật khắc chế, không thiếu các chiêu thức của Thiếu Lâm, Vịnh Xuân Quyền, hay Akido đều được hai người đều được tung ra.
Cả hai đánh đến nỗi các sư huynh đệ khác thấy mà há hốc miệng ngạc nhiên, nhưng biểu cảm của các sư phụ nhìn như có vẻ, khi cả hai vừa giao thủ không bao lâu, họ biết trước được việc này sẽ xảy ra.
Khi cả hai đang hăng máu thì một vị sư phụ lên tiếng:
"Nathan con lần này thua rồi, cả hai ngừng lại được rồi"
Cả hai dường như không nghe tiếng vị sư phụ này nói, vẫn ra đòn tấn công nhau một lúc một nhanh và càng ngày càng hiểm hơn.
Thấy tình hình không ổn, hai vị trong các sư phụ đang đứng nhìn, họ liền dậm chân xuống vặn eo dồn lực phóng tới ra quyền vào hai người.
Dường như cảm nhận được có người đang tập kích, cả hai đã phòng thủ phản kích ngay, hai vị sư phụ này không hỗ là người lão luyện. Họ liền chuyển từ tấn công thành phòng thủ, sau đó bốn đường quyền va chạm vào nhau phát lên một tiếng kêu thật lớn.
"Bộppp... Bộpp... soàn soạt..."
Tú và đại sư huynh khi tiếp quyền tấn công vào hai vị sư phụ, cả hai người bị đẩy lùi lại năm bước, còn hai vị sư phụ vẫn đứng yên ở chỗ cũ, ổn định như bàn thạch.
Cả hai bừng tỉnh vội vàng cuối đầu xin lỗi hai sư phụ, cả hai đấu với nhau quá tập trung, cơ thể cả hai bầm tím và có nhiều chỗ tét cả thịt rỉ máu mà không biết. Thậm chí tiếng của sư phụ kêu ngừng lại, mà cả hai vẫn không hay.
Lúc này Tú và đại sư huynh cảm thấy có lỗi vô cùng, mấy vị sư phụ nhìn hai tên đệ tử này lại mỉm cười gật đầu, có một vị sư phụ lên tiếng.
"Tất cả giải tán, các trò về võ đường mình đang tập tự tập quyền đi, còn Tú và Nathan ở lại"
Sau khi nghe sư phụ ra lệnh, tất cả cúi đầu chào, rồi mỗi người về võ đường riêng của mình.
Tú và đại sư huynh không biết vì sao, các vị sư phụ kêu cả hai ở lại, những lúc như thế này thường có những chuyện quan trọng. Họ mới kêu các cậu ở lại, cả hai đứng chờ xem các vị sư phụ có gì dặn dò.
"Nathan con biết vì sao hôm nay, con lại thua sư đệ của con không?"
"Thưa thầy, tất cả là do tâm lý của đệ ấy ạ, mỗi khi đấu tập với đệ ấy con sẽ cảm nhận thấy đệ ấy sẽ do dự ra tay, nhưng bây giờ không còn bị kìm hãm nữa ạ"
Vị sư phụ này gật đầu táng thưởng.
"Rất tốt đúng là như vậy, trong võ đường này con là đứa có sức phán đoán nhạy bén nhất, còn tiểu sư đệ con thì là đứa có thiên phú nhất. Nhưng vì một số cố sự, mà nó lại tự thu sự quyết đoán của mình lại, giống như lưỡi dao bị đưa vào vỏ, để che giấu đi sự sắc bén của mình."
Vị sư phụ này trầm ngâm chút rồi nói tiếp.
"Ta không biết vì sao hôm nay, con dao này lại có thể rút ra khỏi vỏ. Nhưng chúng ta thấy được sự tiến bộ của các con, chúng ta cũng không còn gì để dạy các con nữa. Cũng đã đến lúc chúng ta phải làm việc cần làm rồi, nơi này bọn ta giao lại cho hai con, các con muốn thu thêm người hay không thì bây giờ đó là quyết định của hai con. Còn tam sư huynh tứ sư huynh và ngũ sư tỷ của các con, không cần gọi điện cho chúng, để chúng đi thi đấu về nước rồi hẵng cho chúng biết"
Tú và đại sư huynh ngơ ngác, cả hai đều không ngờ rằng chỉ vì trận đấu của hai người. Mà các vị sư phụ định bỏ võ đường ra đi, cả hai thấy mọi thứ thật là khó chấp nhận.
Không đợi hai người lên tiếng, vị sư phụ khác nói với Tú.
"Bọn ta biết, con không thể ở Võ đường suốt được như đại sư huynh con, nó đã ở võ đường này từ nhỏ đến bây giờ. Bản thân nó cũng xem võ đường này như nhà mình vậy, con hãy hỗ trợ sư huynh đào tạo các sư đệ thay cho chúng ta. Đã đến lúc chúng ta phải đi rồi, ta mừng vì trong lòng con sợi dây đầy máu đó đã được gỡ Tú à"
Tú cảm động vì các vị sư phụ mình luôn quan tâm đệ tử, nhưng cậu không hiểu sao sư phụ lại nói vậy? nút thắt trong lòng mình cậu không muốn nhớ về nó. Nhưng mọi người tại sao lại nói mình gỡ được? Nhiều câu hỏi tuông ra trong đầu cậu, nhưng lúc này cậu quan tâm hơn là các vị sư phụ sẽ đi đâu, cậu liền hỏi.
"Vậy mọi người sẽ đi đâu ạ?"
Họ nhìn nhau rồi nhìn cả hai và mỉm cười.
"Bọn ta ấy à? Đi nghỉ hưu chứ đi đâu Hahaha... hai tên đồ đệ ngốc các con, không thấy bọn ta không còn đủ tuổi tác để ở đây dạy dỗ các con mãi sao?"
Lúc này hai người mới biết mình, bị mấy vị sư phụ mang ra trêu chọc. Đúng là mắng thì không dám mắng, còn đánh thì lại đánh không lại, đúng là gừng càng già càng cay, nhưng hai người vẫn nói.
"Các sư phụ vẫn còn khỏe mạnh mà, đến bọn con còn chẳng thể là đối thủ của các sư phụ nữa là, mọi người đừng đùa với bọn con như vậy"
Nhưng các vị sư phụ vẫn ngắt lời hai cậu.
"Không bàn cãi gì nữa, đây là quyết định của chúng ta, hai con cứ đi làm việc của mình đi"
Tú và đại sư huynh không dám nói gì thêm, sau khi đại sư huynh chào các vị sư phụ rồi đi vào trong, thì Tú chào các vị sư phụ ra về, vì đã tới giờ cậu về nhà rồi.
Khi thấy cả hai đã đi, vị sư phụ nữ duy nhất ở đây lên tiếng.
"Các ông không nói cho mấy đứa nhỏ này biết chúng ta đi đâu à?"
"Sao chúng ta lại nói chứ, chỉ làm chúng nó buồn thêm thôi và lo thêm thôi, dù có muốn thì lão già ấy, cũng không cho phép chúng ta cho người khác biết đâu. Mà chuyến đi này không biết đi mất bao lâu? cũng không phải đi vào nơi đầm rồng hang hổ đâu mà lo lắng chứ"
Một vị khác tiếp lời.
"Bây giờ chúng ta phải trả lại ơn nghĩa của ông ta rồi, chúng ta ở đây quá lâu cơ thể già cỗi này cũng chán lắm rồi, mọi thứ cũng chẳng còn như xưa nữa rồi"
"Còn tôi thì chẳng muốn đi chút nào, chỉ nghĩ đến lúc bộ xương già của tôi, phải lên máy bay thôi cũng đã mệt mỏi rồi haizz..."
Vị nữ sư phụ lên tiếng, cắt ngang lời than vãn và cãi vã của mấy vị sư phụ kia.
"Các ông thôi cãi nhau đi, về phòng mình chuẩn bị đồ và đi thôi"
Với tiếng nói của người lớn nhất cái võ đường này, ai mà dám cãi nữa chứ, thế là họ vào phòng mình, tự soạn đồ của bản thân.
Nếu Tú và đại sư huynh có thể thấy, các vị sư phụ của mình khi vào phòng, rồi họ lấy từ dưới giường mình ra một cái hộp đựng đồ của quân đội. Bên trong là một bộ đồ lính, bộ đồ này chỉ dành riêng cho lính đặc nhiệm, mà những bộ quân phục đó lại là của các quốc gia khác nhau, chắc chắn họ sẽ ngạc nhiên đến há hốc cả miệng.
Vì khi họ nhận biết các vị sư phụ tới bây giờ, chẳng ai cho họ biết các vị sư phụ của mình, họ làm nghề gì trước khi đến võ đường. Điều đặt biệt của võ đường của cậu là, võ sư hay học trò là người của nhiều nước khác nhau tập trung lại...
°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°
Khi Tú đi về cậu lại ghé ngang siêu thị mình làm, vì nó nằm khá gần nhà cậu ở, cậu dự định mua thức ăn đồ uống về sử dụng đến hết kỳ nghỉ phép của mình. (thất tình xin nghỉ phép một tuần với thằng bạn giám đốc)
Khi vào siêu thị một em gái nhân viên thấy cậu liền vui vẻ kêu cậu.
"Quản lý hôm nay anh đi làm lại à, em nghe nói anh nghĩ phép một tuần mà, sao mới hai ngày đã ra đây rồi"
Đây là Ngọc, một nhân viên thu ngân của cái siêu thị mini mà cậu đang làm.
Tú mỉm cười nói.
"Anh ghé để mua thực phẩm và mấy thứ cá nhân thôi, sẵn tiện mua thêm thức ăn cho hai con boss ở nhà"
Sau khi nói chuyện đôi chút, cậu liền vô trong lựa đồ thanh toán, rồi chào Ngọc cùng Như và Hằng. Mặc dù siêu thị của cậu là siêu thị mini, nhưng mà mặt bằng khá lớn nên ban ngày phải có ba nhân viên trực.
Sau khi thấy Tú đi xa, Như và Hằng lại nói với Ngọc.
"Đến khi nào mày mới nói cho ảnh biết, mày thích ảnh hả?"
Hằng tiếp lời.
"Đúng rồi tui nghe nói ổng với người yêu chia tay rồi, cái bà người yêu kia ham giàu quen một tên dân chơi, bỏ một người yêu tốt như thế này thật ngu ngốc"
Như gật đầu đồng ý.
"Ừ, gặp tui mà không có chồng là tui hốt ổng rồi"
Ngọc nghe hai người nói thì lúng túng trả lời.
"Mấy chị kì quá, để em tự giải quyết vấn đề, có khách vào rồi kìa làm việc đi nào"
Cả hai cô lắc đầu nhìn Ngọc nói.
"Haizzz cái cô nương ngốc này, không biết tranh thủ mất cơ hội thì đừng hối hận"
Xong rồi cả ba lại làm việc của mình.
°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°
Khi Tú về nhà nựng mèo và chó của mình xong, cậu đi tắm rồi làm đồ ăn cho bọn chúng. Ăn uống xong cậu trở lại phòng của mình, Tú nằm lên giường lướt điện thoại một lúc xem có tin nhắn nào cho mình không.
Ngoài tin nhắn hỏi thăm tình hình của Tuấn và mấy người bạn thân, thì Bác Hai hỏi thăm công việc của cậu, sau khi trả lời các tin nhắn cho mọi người xong. Cậu không biết làm gì, nên quyết định chơi game tiếp tục, cậu mở nắp cabin quả trứng trò chơi lên, nằm vào và bắt đầu đăng nhập vào trò chơi...
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!