TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
"Trừng phạt?" Thẩm Vân Cương không hiểu, "Tôi làm chuyện gì xấu sao?"
"Cô thật sự cho là cô chết là bởi vì chuyện ngoài ý muốn sao?"
"Không phải vậy à?"
"Tôi mang cô đi xem chân tướng."
Một tia sáng bắn vào đầu óc của cô, Thẩm Vân Cương cảm giác đầu óc của mình giống như bị búa đánh trúng, một giọng nói hơi hoài cổ lại tràn ngập cảm giác nặng nề vờn quanh bên tai cô.
"Khi còn sống, khinh rẻ mạng sống của mình, nhưng có tâm ăn năn sám hối, phạt đến dị thế, cũng là con đường cuối cùng để vãng sinh."
Đây là ý gì? Thẩm Vân Cương cảm thấy mình đầu đau quá, đau đến muốn ngã khụy xuống, nhưng cô không động đậy.
Sau đó có rất nhiều hình ảnh đan xen với nhau, vì sao cô lại ở sân thượng hơn nữa còn sắp nhảy xuống?
Đừng nhảy xuống! Trở về! Trở về! Đáy lòng Thẩm Vân Cương hò hét.
Nhưng cuối cùng cô vẫn nhảy xuống.
"A!!!"
"Cô nhớ ra rồi sao?"
Cô đã nhớ toàn bộ, cô không phải là chết vì ngoài ý muốn, căn bản chính là tự sát.
Cô tập luyện tác phẩm dự thi bị đồng nghiệp tố là đạo nhái, từng người dưới khán đài không quan tâm đúng sai chất vấn cô, ngược lại bị trả đũa.
Cô bị mọi người trong công ty chỉ trích nói cô điên dại không để ý đến đại cục, làm hỏng hình tượng của công ty, sau đó bị sa thải.
Đây là tâm huyết cô chuẩn bị gần nửa năm, sự phẫn nộ và bất lực vì bị ngàn người chỉ trỏ, cô nhất thời hồ đồ, lập tức nhảy xuống từ sân thượng của công ty.
Nhưng trong nháy mắt khi đang nhảy xuống liền hối hận.
"Cho nên, không phải tôi khống chế cô, mà là nội tâm của cô chân thành sám hối kêu gọi tôi, cô tuổi nhỏ như thế lại không trân quý sinh mệnh của mình, nể tình cô có ăn năn, mới quyết định cho cô cơ hội lần này, hoàn thành nhiệm vụ, mới có thể trở về."
"Thì ra là vậy." Thẩm Vân Cương cười khổ nói, "Tôi quả nhiên không có một chút tiến bộ nào, làm việc vẫn xúc động như vậy."
"Sau này hệ thống sẽ không áp chế tâm tình của cô, cô phải biết nắm rõ thiệt hơn, cố gắng hoàn thành nhiệm vụ, xóa đi một thân tội nghiệt."
"Tôi biết rồi." Thẩm Vân Cương trịnh trọng nói, "Ở nơi này, nhiều người chỉ là vì có thể sống đã dốc hết sức mình, tôi lại bởi vì nhất thời xúc động liền nhảy lầu, thực sự là buồn cười.
Tôi sẽ không như vậy nữa, tôi không chỉ phải hoàn thành nhiệm vụ, còn phải trở về đoạt lại thứ thuộc về mình!"
Hệ thống rất vui mừng, "Cô nhất định phải tỉnh lại, thân thể cô có dị dạng sẽ bị phát hiện."
Hệ thống đánh xong câu này, Thẩm Vân Cương lập tức cảm giác áp lực vô hình, cô vừa mở mắt, liền thấy Fritz đã đi tới chuẩn bị kiểm tra cho cô.
Sau khi biết rõ đầu đuôi, cô cảm thấy mình thật quá may mắn, còn có thể sống cũng thực sự quá tốt, thấy Fritz tới cũng không có chán ghét như vậy nữa.
Cô cười toét miệng, vội vàng đẩy ống tai nghe: "Bác sĩ, tôi không sao."
Fritz liếc cô một chút, "Lúc nào thì đến lượt cô nói chuyện?"
Nhìn gã còn muốn kiểm tra cho cô, Thẩm Vân Cương tranh thủ thời gian ngồi dậy, nhảy xuống giường, dù sao ai mà biết gã làm qua thí nghiệm gì trên bàn giải phẫu.
Cô nhảy hai cái, sau đó gồng cơ bắp lên, nói: "Ngài nhìn đi, tôi bây giờ mạnh như con trâu."
"..." Fritz liếc mắt, "Tôi thấy cô là đầu óc xảy ra vấn đề."
"Ha ha." Thẩm Vân Cương gãi đầu cười ngốc.
"Cười thật là xấu, không có việc gì thì cút đi, đừng ở chỗ này chướng mắt." Fritz cũng lười truy cứu, gã cũng không muốn khám cho cô.
"Vâng, bác sĩ!" Thẩm Vân Cương thấy rốt cuộc cũng lừa được, co cẳng liền chạy.
Đợi sau khi cô đi, Fritz đi đến một cánh cửa ở đằng sau nói với Molders đang ngồi hút thuốc bên trong: "Chỉ huy, thoạt nhìn là không có vấn đề, về phần ngài nói không cảm giác được nhịp tim, trái tim ngừng đập dưới sự sợ hãi cũng không phải là không thể được."
Molders khẽ phất tay biểu thị mình đã biết, hắn gạt tàn thuốc sau đó đứng lên, chỉnh sửa quần áo vì ngồi nên có một chút nếp nhăn, "Thí nghiệm Zyklon B* thế nào rồi?"
*Zyklon B: Để tìm kiếm các phương pháp giết người hiệu quả hơn, Đức quốc xã đã thử nghiệm sử dụng chất khử trùng Zyklon B dựa trên hydro cyanide tại trại tập trung Auschwitz.
Phương pháp này đã được áp dụng cho các vụ giết người hàng loạt tại các trại ở Auschwitz và Majdanek.
Có tới 6000 nạn nhân bị giết bằng Zyklon B mỗi ngày tại Auschwitz.
"Trước đó chúng ta mất 4 giờ, nhưng bây giờ chỉ cần 1 - 5 phút là có thể giải quyết được tất cả người Do Thái bên trong phòng hơi ngạt."
"Rất tốt."
"Chỉ huy, thí nghiệm liên quan đến phương diện vô sinh ở phụ nữ, tôi còn cần những phụ nữ khỏe mạnh tới làm thí nghiệm."
"Nhóm người Do Thái được đưa tới cậu cứ tùy ý chọn."
"Vâng!"
Người Do Thái được đưa đến liên tục, Molders cảm thấy bực bội, vì sao lại có nhiều như vậy? Sao lại giống như diệt chuột đen, làm thế nào cũng giết không hết.
Hắn đứng trên ban công biệt thự dùng kính viễn vọng thị sát tình huống một chút, cảm thấy chán ghét với những khuôn mặt bi thương hoặc đau đớn như chết lặng, nếu sống thống khổ như vậy vì sao không tự mình chết đi?
Nhưng trong một đám người đó lại xuất hiện một khuôn mặt hoàn toàn khác biệt, lại làm hắn cảm thấy bực bội hơn.
Người phụ nữ kia đến tột cùng là có cái ma lực gì, vì sao điều cô đến vị trí nào cũng phá lệ có sức sống hơn? Cô nói cái gì với tên chuột đen kia? Vì sao cô còn có thể cười?
Thẩm Vân Cương đỡ cậu bé bị ngã vì quần quá dài, cậu nhìn qua chỉ mười một mười hai tuổi, lại gánh đầy một giỏ gạch, trọng lượng trên lưng ép cậu căn bản không đứng dậy nổi, mà bởi vì ngã sấp xuống nên bị gạch nện vào cánh tay, chảy máu.
"Em không sao chứ." Cô cởi khăn trùm đầu băng bó vết thương cho cậu, sau đó nhặt gạch bị rơi ra.
"Cảm ơn chị." Cậu bé vô cùng có lễ phép nói cám ơn, sau đó nhìn xung quanh không có binh sĩ nào chú ý tới nơi này, hít mũi một cái nói, "Chị thật giống như mẹ của em."
Thẩm Vân Cương cười cười sờ sờ đầu của cậu bé, nói: "Sau này em sẽ gặp lại mẹ mình."
Cậu bé trai lắc đầu nói: "Em biết mẹ đi đâu." Cậu bé chỉ chỉ căn phòng có khói đen bốc lên nghi ngút, "Người khác đều nói, tụi em sớm muộn gì cũng sẽ đến đó, ai cũng trốn không thoát."
Thẩm Vân Cương nghe cậu bé nói, cảm giác mắt có chút cay xè, cái tuổi này của cô đang làm nũng trong lòng cha mẹ.
Cô ôm lấy cậu nói: "Sẽ không đâu, em phải tin tưởng, chính nghĩa cuối cùng rồi sẽ chiến thắng tà ác, các em đều là những đứa bé ngoan, Thượng Đế sẽ bảo vệ các em."
"Thật sao ạ?" Cậu bé gầy lộ xương, cặp mắt kia càng thêm lớn.
"Đương nhiên, chị còn nói cho em một bí mật nhỏ, đây là bí mật của hai người chúng ta, em phải giữ bí mật đó."
"Là cái gì?" Cậu bé có vẻ hơi hưng phấn, dù sao cũng là mười mấy tuổi.
Thẩm Vân Cương tiến đến nói bên tai cậu: "Ba năm, nếu như em có thể kiên trì đến ba năm sau, sẽ có thể sống mà đi ra nơi này, sau này sẽ không đói bụng nữa, cũng sẽ có áo quần ấm áp để mặc, còn có thật nhiều bánh kẹo ngọt ngào." Nói xong, cô làm như ảo thuật, móc ra một viên bánh kẹo nhét vào trong miệng cậu, sau đó nháy nháy mắt.
"Dạ!" Cậu bé vui vẻ gật gật đầu, sau đó lưu luyến không rời đi.
Sau đó, thỉnh thoảng cậu bé sẽ đặc biệt đi đường xa đến chơi với cô, hai người nhìn nhau cười một tiếng, liền tách ra ai làm việc nấy.
Thẩm Vân Cương thỉnh thoảng sẽ ném cho cậu vài gói bánh kẹo, nhưng rất nhanh, mấy gói kẹo liền hết.
"Joseph, chị đã hết kẹo rồi, làm sao bây giờ?"
Joseph nháy nháy mắt, từ trong ngực móc ra một củ khoai tây, "Đây là em nhặt được, cho chị."
Thẩm Vân Cương nhìn bàn tay nhỏ khô gầy cầm củ khoai tây dính bùn đất, nước mắt suýt chút nữa chảy xuống, ở nơi này, đồ ăn sao mà trân quý, "Đứa bé ngoan, em ăn đi, chị không đói."
Joseph lắc đầu, "Mẹ em cũng thường xuyên nói như vậy, nhưng em biết, mẹ chỉ là muốn để em ăn nhiều một chút."
Thẩm Vân Cương còn có thể nói gì nữa, Joseph nhét khoai tây cho cô sau đó khoác áo lảo đảo chạy xa.
Cô đành phải thu lại trước, chuẩn bị qua mấy ngày nữa tự mình đút cho cậu ăn.
Cô biết ở đây vận mệnh vô thường, nhưng điều cô không nghĩ tới chính là, lần tiếp theo gặp lại, cậu vậy mà bị xe đẩy chở tới đây.
Ngày này, Thẩm Vân Cương làm việc rất nhiều, bởi vì kế hoạch diệt chủng, lò đốt xác ngày đêm không ngừng đốt cũng không đủ dùng.
Khuôn mặt Joseph phát xanh sưng vù, tứ chi gầy như củi lửa, bụng lại sưng rất cao.
Thẩm Vân Cương không dám tin vào hai mắt của mình, cô đi qua lung lay người cậu nhỏ giọng gọi: "Joseph, Joseph..."
"Đừng gọi, đã chết rồi." Người Do Thái làm việc cùng cô nói, "Xem ra lại là uống nước ở đầm lầy kia, bị độc chết."
"Cái gì?"
"Chúng ta làm cái này sẽ tốt hơn so với bọn họ một chút, mặc dù cũng là ăn không đủ no, nhưng tốt xấu cũng có thể có một ly nước uống, những người bên ngoài nếu khát sẽ uống nước ở bên đầm lầy kia, nước ở đó đều là có kịch độc, nhưng mà không có cách nào, chết vì khát và chết vì độc, luôn luôn chết."
Thẩm Vân Cương nhắm hai mắt lại, nắm chặt nắm đấm.
Một đoạn thời gian này cô tận lực khắc chế, nhẫn nại, lạc quan.
Nhưng bây giờ, khi cô nhìn thấy những thi thể còn nhỏ xíu kia, cô cảm giác mình sắp điên.
"Để tôi làm cho, cô đi ra bên ngoài hít thở đi, ban đêm sẽ không ai đến nơi này."
"Cảm ơn..."
Thẩm Vân Cương cũng không thể tận mắt nhìn xác bọn trẻ được đưa vào lò đốt, cô bụm mặt đi ra ngoài, nhớ tới những lời cô đã từng nói với cậu bé, quả thực buồn cười.
Ba năm? Ở nơi ăn thịt người này, ba ngày cũng rất khó khăn.
Bạn đang đọc bộ truyện Sườn Xám Và Quân Trang tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Sườn Xám Và Quân Trang, truyện Sườn Xám Và Quân Trang , đọc truyện Sườn Xám Và Quân Trang full , Sườn Xám Và Quân Trang full , Sườn Xám Và Quân Trang chương mới