TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Bởi vì bà nội và Hà Thụy Trạch đều không sao, bọn họ quyết định quay trở về thành phố B ngay hôm sau.
Lần này đường về rất thuận lợi, không xảy ra chuyện bất trắc gì ngăn trở hành trình của họ.
Thời gian còn lại không nhiều, sắp đến Tết rồi.
Thẩm Bồi Xuyên cần trông chừng Hà Thụy Trạch, xe của hắn đi ở cuối cùng, Tô Trạm và Tần Nhã với bà nội ngồi một xe, một nhà bốn người Tông Cảnh Hạo ngồi một xe.
Phong cảnh dọc đường đi hơi tiêu điều, không có sức sống như mùa xuân, không xanh biếc như mùa hè, không có trái cây mùa thu, chỉ có gió lạnh mà thôi.
Đoạn đường này rất yên tĩnh, mới nửa ngày mà họ đã đi được nửa lộ trình, gần đây thời gian trôi nhanh hơn rất nhiều.
Giữa trưa bọn họ dừng lại nghỉ ở khu dịch vụ, xuống xe ăn cơm.
Bởi vì gần tới cuối năm, khu dịch vụ có rất nhiều người, bãi đỗ xe đậu đầy xe, khắp nơi đều là người muôn hình muôn vẻ.
Lâm Nhụy Hi muốn đi toilet, Lâm Tân Ngôn đưa cô bé đi, Tông Cảnh Hạo dẫn Lâm Hi Thần đi tới phòng ăn, Tô Trạm và Tần Nhã đỡ bà nội đi cùng.
Hà Thụy Trạch tỉnh, người bên cạnh hắn ta không thể rời đi, không phải là vì chăm sóc hắn ta mà là vì phòng ngừa hắn ta muốn tự sát hoặc đào tẩu.
Thẩm Bồi Xuyên sắp xếp người trông coi hắn ta, đi toilet một chuyến rồi mới tới phòng ăn tìm mọi người.
Sắc mặt bà nội hồng hào, tĩnh dưỡng không tồi, chủ yếu là tâm tình tốt, hôn sự của Tô Trạm là tâm sự của bà.
Bây giờ Tô Trạm kết hôn, bà không có tâm sự, tâm tình đương nhiên là tốt.
“Bà trẻ ra rồi.” Thẩm Bồi Xuyên ngồi nói.
“Chỉ biết dỗ bà vui thôi.” Bà nội tức giận ngoài miệng nhưng trên mặt rất vui vẻ.
“Cháu nói sự thật mà.” Thẩm Bồi Xuyên nịnh bà thoải mái cười to.
Đồ ăn trong khu dịch vụ không ngon lắm, Thẩm Bồi Xuyên nhét một miếng rồi nói: “Cố chịu bữa này trước, trở lại thành phố B mới có thể ăn một bữa tử tế được.”
Tô Trạm đứng lên: “Anh đi mua một ít đồ, Tần Nhã em chăm sóc bà nội nhẽ.”
Tần Nhã gật đầu.
“Chú Tô Trạm, cháu thấy có bán mít, lúc nào chú vào thì mua một hộp nhé.” Lâm Hi Thần nói.
Tô Trạm quay đầu nhìn cậu bé: “Cháu thích ăn à?”
Lâm Hi Thần lắc đầu: “Em gái cháu thích ăn, nhưng mà nó không kén ăn đâu, cái gì ngon cũng ăn hết.”
Tô Trạm nói một tiếng ‘được’ rồi quay người đi ra khỏi phòng ăn, nhìn qua cửa kính thấy Thẩm Bồi Xuyên đang nói chuyện với Lâm Hi Thần, nhìn môi hình như là đang nói: “Tiểu Hi rất thương em gái đấy.”
Thẩm Bồi Xuyên không chú ý đến hắn, hắn thở dài một hơi, đội mũ áo lông lên đầu, đi về phía xe Hà Thụy Trạch.
Đi đến bên cạnh xe, liếc mắt nhìn hai phía, không có ai chú ý đến hắn, hắn mới đưa tay mở cửa xe, bên trong là hai người Thẩm Bồi Xuyên sắp xếp trông chừng Hà Thụy Trạch.
Trông thấy là Tô Trạm, một vệ sĩ chào hỏi: “Tô luật sư.”
Tô Trạm liếc nhìn Hà Thụy Trạch, cười một tiếng: “Các cậu đi ăn cơm đi, ở đây tôi trông cho.”
“Thẩm đội trưởng không phải nói đợi lát nữa anh ấy đến thay chúng tôi sao?”
“Anh ta gọi tôi tới, sao nào, các cậu không tin tôi à?” Lông mày Tô Trạm nhướn lên, không vui.
Vệ sĩ khoát tay liên tục: “Không có, không có…”
Tô Trạm bỗng nhiên lớn tiếng ngắt lời cậu ta: “Vậy còn không mau xuống xe đi?”
Hai vệ sĩ bước xuống xe, Tô Trạm lên xe, thuận tiện dặn dò bọn họ: “Ăn nhanh lên.”
“Được rồi.”
Nhìn thấy hai vệ sĩ đi rồi, Tô Trạm đóng cửa lại, ngồi xuống, nhìn xem Hà Thụy Trạch bị trói chặt, cười rất tà ác, hắn hoạt động cổ tay một chút: “Chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Hà Thụy Trạch nhìn hắn chằm chằm, muốn động nhưng không động đậy được, tay chân đều bị trói chặt, một mặt là sợ hắn ta chạy mất, một mặt là sợ hắn ta tự sát nên ngay cả trong miệng cũng nhét chặt, khiến hắn không có cơ hội cắn lưỡi tự sát.
Thẩm Bồi Xuyên nói, muốn chết cũng phải chờ trở lại thành phố B phán quyết mới có thể để cho hắn ta chết.
Đến lúc đó hắn ta không muốn chết, Thẩm Bồi Xuyên sẽ khiến hắn ta không dễ chịu.
“Sao lại không động đậy được thế?” Tô Trạm cố ý cười hỏi.
Hà Thụy Trạch biết mình hiện tại còn không có khả năng để chết, chính là cá nằm trên thớt, chỉ có thể mặc người chém giết.
Hắn ta dứt khoát nhắm mắt lại, không nhìn Tô Trạm.
“A.” Tô Trạm cười lạnh một tiếng, hắn lấy điện thoại di động ra, cố ý ấn vào ứng dụng chụp ảnh: “Mày nói xem, nếu tao chụp cho mày hai tấm ảnh nude, làm thành băng rôn lớn, treo trước cửa công ty và biệt thự nhà họ Hà thì có thú vị không?”
Hà Thụy Trạch mở choàng mắt, nhìn chằm chằm hắn.
Bạn đang đọc bộ truyện Sự Hấp Dẫn Của Tổng Tài tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Sự Hấp Dẫn Của Tổng Tài, truyện Sự Hấp Dẫn Của Tổng Tài , đọc truyện Sự Hấp Dẫn Của Tổng Tài full , Sự Hấp Dẫn Của Tổng Tài full , Sự Hấp Dẫn Của Tổng Tài chương mới