Trần Tư Khải ngầm chịu đựng đủ rồi, cuối cùng đưa Tiêu Mộng lên thuyền.
Vì trước đó Tiêu Mộng luôn ‘dịu dàng’ mà ‘vuốt ve’ nơi đó của anh nên mặt cô đỏ bừng, ánh mắt kỳ lạ.
Lên thuyền, cô tự động co thành quả bóng, không dám nhìn Trần Tư Khải.
Hai người đều ướt sũng như chuột lột.
Trần Tư Khải mở chiếc chăn mỏng Khang Tử đưa cho rồi quấn anh với Tiêu Mộng lại.
“Tôi không cần, anh quấn cho mình đi.”
Tiêu Mộng từ chối.
Cô chẳng thèm dùng chung một chiếc chăn với Trần Tư Khải đâu.
Trần Tư Khải nhướng mày, nói: “Được thôi, tôi không ép em, tôi chỉ không hiểu em cởi mở thế này từ bao giờ đấy? Chịu ‘cởi mở’ bộ ngực xinh đẹp của em cho cả thế giới rồi?”
Trần Tư Khải cười xấu xa khiến trái tim Tiêu Mộng hẫng đi một nhịp.
Cô nhìn Trần Tư Khải, tên này đang trề môi, mắt nhìn ngực cô, Tiêu Mộng vội cúi đầu nhìn, ôi! Tại nước nên váy cô ướt sũng, nhìn thấy rõ mười mươi bên trong.
“A… đưa chăn cho tôi!”
Tiêu Mộng kêu lên một tiếng, ra sức quấn chăn lên người mình.
Trần Tư Khải khẽ cười.
Thuyền vẫn chậm rãi đi về phía trước.
Khang Tử vẫn ngồi đối diện hai người, cúi đầu xem máy tính của anh ta.
Hai người quấn một chiếc chăn ngồi chung với nhau.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!