TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
(*Ngọc thô)
Editor: Lưu Hii
Trương Bình tham gia vào việc làm pháo hoa tìm thu nhập béo bở đã lâu, hắn đặc biệt thích đi trên con đường này.
Ngàn vạn lượng bạc khó cầu được tấm vé lên thuyền hoa này, nhưng một lần hắn tặng liền hai vé, là đề phòng Tuyên Giác tâm huyết dâng trào, đi tìm một giai nhân làm bạn....!Rốt cuộc thì đây là Dương Châu mà, ai mà không muốn hồng tụ thêm hương kia chứ?
Tạ Trọng Tự còn chưa kịp đáp thì Diệp Trúc đã kinh hỉ hô, “A Tự đi sao?”
Tạ Trọng Tự ngắm hai tấm vé, sau đó đi đến quầy hàng phía dưới tấm bảng gỗ.
Quầy hàng nghiêng ra bên ngoài, phía trên treo cờ chiêu khách, trên mặt bàn phủ một tấm vải đỏ, bên trên bày biện sổ ghi chép, danh sách khách hàng, bút mực cùng một xấp vé được in ấn tinh xảo thật dày.
Quầy hàng vắng như chùa bà đanh, đám đông không một ai đi đến phía quầy hàng, canh giữ ở bàn kia là một vị thư sinh ngồi nghiêm chỉnh ghi chép sổ sách, hắn nhìn thấy cuối cùng cũng có người đi tới, ánh mắt sáng ngời nhanh nhẹn ra đón Tạ Trọng Tự, nói “Vị tiểu thiếu gia này, ngài muốn mua vé lên thuyền hoa sao? 99 lượng một vé, nếu ngài mua hai vé, ta có thể giảm bớt 10 lượng cho ngài, ba vé thì giảm 20 lượng.”
Hắn thoáng nhìn thấy Tuyên Giác và Diệp Trúc đang đi tới, liền chắc chắc ba người bọ họ đi chung với nhau.
Tạ Trọng Tự gật gật đầu, nàng duỗi tay nói với Tuyên Giác, “Đưa vé cho ta.”
Tuyên Giác đưa vé cho nàng.
Tạ Trọng Tự nhận lấy vé huơ huơ trước mặt nói, “Lấy cho ta một vé y như thế này, 99 lượng đúng không? Đây là 100 lượng ngân phiếu, khỏi cần trả lại tiền thừa.”
Nói xong nàng liền đem ngân phiếu để lên bàn, kiên nhẫn chờ tên thư sinh ghi sổ rút một tấm vé trong xấp vé dày bên cạnh đó đưa cho nàng.
Trên mặt tên thư sinh vốn đang treo nụ cười tiêu chuẩn lại thân thiết, nhưng khi nhìn đến vé lên thuyền, vẻ mặt liền cứng đờ, nụ cười của hắn lên không lên nổi, xuống cũng xuống không được, giống hệt như khối băng bị điêu khắc lỗi.
Một lát sau, khối băng điêu khắc lỗi mới lắp bắp, “Thiếu gia, cái đó.....!Cái này, tấm vé này của ngài, đã sớm không còn, đừng nói là 99 lượng, ngàn thỏi vàng cũng không mua được đâu.”
Hắn đè thấp giọng, thần thần bí bí nói, “Bên cạnh của tấm vé này có in ấn hoa văn hình mây, là do người tặng muốn lấy lòng người được tặng.
Ngài đây là lấy nó từ đâu ra vậy? Những tấm vé này chỉ có thể lấy được từ người làm ra nó thôi!”
Tạ Trọng Tự ngạc nhiên chỉ vào xấp vé ít nhất sáu bảy chục vé thuyền nói, “Vậy đây là?”
“À à cái này!” Hắn vỗ vỗ ngực kiêu ngạo nói, “Bọn ta vất vả lắm mới làm được những suất....!vé đứng thứ đẳng trên thuyền.
Tuy rằng không có chỗ ngồi cũng không có điểm tâm, càng không nghe được ty trúc quản huyền*, nhạc khúc tấu minh, nhưng tốt xấu gì cũng có thể đứng trước mũi thuyền...!Ai ai ai! Thiếu gia từ từ! Có mua hay không, ta giảm 10 lượng cho ngài nhé, giảm 20 lượng thế nào....”
(*Thuật ngữ chung cho các dụng cụ đàn, sáo,...!nói chung về âm nhạc.)
Khoé môi Tạ Trọng Tự giật giật, nàng cũng không nhìn hắn nữa mà xoay người rời đi.
Một tấm vé lên thuyền hoa, còn phải phân ra làm năm bảy loại?
Đứng vài canh giờ mà phải tốn 99 lượng, giờ thì nàng biết lý do vì sao dòng người tấp nập ngoài kia một người cũng không thèm liếc nhìn hắn rồi.
Tạ Trọng Tự bất đắc dĩ không nói nên lời, mặc dù Diệp Trúc cũng thèm đi thuyền hoa ngắm pháo hoa, nhưng nàng ta cũng biết thân phận bèn nói, “Không sao đâu, đừng lo cho ta.
Cẩm Quan còn chờ ta quay về cho ăn nữa.”
Tạ Trọng Tự suy nghĩ một lúc rồi lắc lắc đầu.
Không thể nào có chuyện nàng cùng Tuyên Giác, chỉ hai người đi lên thuyền hoa.
Theo như cách nói của tên thư sinh lúc nãy, vé thuyền này dành cho người thượng đẳng, do người bên trong đặc biệt tặng, ít nhất thì cũng là quan to phú xa, chắc chắn bọn họ có quen biết Tuyên Giác.
Bất kẻ là ai, nếu đi dạo thuyền hoa với Tuyên Giác, chắc chắn sẽ bị người người đánh giá nhòm ngó.
Thuật dịch dung của nàng chỉ ở mức tiêu chuẩn, cũng không phải là thiên hạ vô địch.
Ở trên thuyền hoa này có bao nhiêu cao thủ đang ẩn mình, thậm chí bọn chúng không cần biết gương mặt thật của nàng, chỉ cần biết được nàng đang dịch dung, liền đủ để sinh ra lòng nghi ngờ với Tuyên Giác.
Vì vậy, Tạ Trọng Tự nói, “Tiểu Diệp Tử, nếu không ngươi đi một mình đi?”
Nàng đưa vé thuyền trong tay cho Diệp Trúc, sau đó mới phản ứng lại, nàng tự ý làm chủ thay Tuyên Giác, nàng nhìn về phía Tuyên Giác, “Ly Ngọc cũng muốn đi?”
Tuyên Giác lắc đầu, “Xã giao mệt mỏi.”
Chàng đưa vé của mình cho Diệp Trúc nói, “Tấm vé này Diệp cô cô cũng cầm lấy đi, nếu như muốn mời ai đó, thì cũng có người làm bạn cùng.”
Diệp Trúc ngây ngốc mờ mịt nhận lấy hai tấm vé, một lúc lâu cũng không kịp phản ứng.
Nàng ta làm Nguyệt Lão nửa mùa rồi ư, đảo mắt bị người ta ám chỉ nên tự mình tìm kiếm nhân duyên của mình, có thể nói là không xứng chức Nguyệt Lão cực kỳ.
Nhưng nghĩ lại thì, nàng ta có thể tự do thoải mái đi chơi, hai người bọn họ cũng có thể thoải mái đi với nhau, cũng rất đáng.
Vậy nên Diệp Trúc rất sảng khoái đáp, “Được ạ!”
Dường như sợ hai người đổi ý, Diệp Trúc nhìn thời gian, “Giờ dậu phải lên thuyền, thời gian không còn sớm nữa, ta đến bến đò chờ thuyền hoa trước đây.”
Tạ Trọng Tự còn chưa kịp quay đầu lại thì Diệp Trúc đã nhanh như chớp chạy về phía đông, bước chân vô cùng nhanh nhẹn hệt như sau lưng có mãnh thú truy đuổi.
Tạ Trọng Tự “...”
Tuyên Giác mơ hồ nhận ra tâm tư của Diệp Trúc, không ngờ rằng lúc đó bịa đặt lung tung, lại có thể biến thành tuyệt chiêu bất ngờ như vậy, chàng có chút buồn cười, “Nàng muốn đi dạo nơi nào? Trước kia nàng đã từng tới Dương Châu chưa?”
Tạ Trọng Tự tới đây không chỉ một lần, lần đầu tiên là khi còn bé nàng đi theo mẫu hậu xuống phía nam, lần thứ hai là khi Thích Văn Lan dẫn binh phòng thủ.
Không biết nàng nghĩ tới chuyện gì, chỉ rũ mi lắc đầu nói, “Chưa từng.”
Tướng mạo Tạ Trọng Tự tựa phụ hoàng mình, hàm dưới mỏng, diễm lệ nhưng lại áp bức người khác, mang theo sự lạnh nhạt vô tình của Hoàng tộc.
Duy độc nhất đôi mắt hạnh, truyền thừa từ mẫu thân nàng, nhu hoà xinh đẹp.
Khi nàng chăm chú suy nghĩ, hàng lông mi dày che khuất sóng mắt ôn nhu, uyển chuyển nhẹ nhàng thu về đuôi mắt, so với nữ tử được vùng sông nước Giang Nam nuôi dưỡng thì càng thanh lệ xuất trần hơn.
Mặc dù trên người là tầng y phục màu đen, lại tu mi điếm phu*, nhưng mắt nàng là thứ khó thay đổi nhất.
(*Tỉa chân mày và dán thêm da giả.)
Tuyên Giác bất động thanh sắc dời mắt khỏi khuôn mặt nàng, chàng nói, “Ta biết được một vài nơi ở Dương Châu có thể đi thưởng ngoạn.”
Tuyên Giác chỉ nói là “một vài”, nhưng thật ra chàng đối với Dương Châu đã vô cùng quen thuộc.
Bạn đang đọc bộ truyện [Song Trọng Sinh] Trọng Tự tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: [Song Trọng Sinh] Trọng Tự, truyện [Song Trọng Sinh] Trọng Tự , đọc truyện [Song Trọng Sinh] Trọng Tự full , [Song Trọng Sinh] Trọng Tự full , [Song Trọng Sinh] Trọng Tự chương mới