Anh ta khẳng định không có ai chỉ định cả và chỉ muốn kiếm chút tiền từ tin tức vủa nhân vật lớn mà thôi, cuối cùng anh ta bị cảnh sát bắt đi.
Cổ phiếu và công việc của Ôn gia bị ảnh hưởng, Ôn Chấn tổ chức bữa tiệc rượu để tập hợp những người cơ to lại với nhau.
Tôi lặp lại chiêu trò trước đó, lăn lộn trên mặt đất, Ôn Chấn mềm lòng đưa tôi đến đó.
15.
Người trong bàn ăn đều có lý lịch không nhỏ.
Những khuôn mặt tươi cười đó nhìn tôi ân cần một giây rồi bắt đầu nói to về xe hơi sang trọng, phụ nữ, nhà máy rượu nào là tốt nhất, cách dùng công việc thế chấp để đe dọa cấp dưới, và tận dụng mọi thứ một cách tốt nhất...
Bọn họ bày bộ mặt bần tiện, trước mặt một đứa trẻ như tôi, họ không ngại bày tỏ thái độ coi thường những người bình thường như những người thượng đẳng.
Tôi cố gắng sử dụng não mình, cố gắng nhớ lại khuôn mặt và danh tính của từng người này.
Người đàn ông ngồi cạnh tôi ngồi thẳng lưng, một khuôn mặt quen thuộc hiện lên trong tầm nhìn của tôi.
Đó là Lý Phi, ông chủ hãng hàng không mà tôi từng làm.
Khi đó ông ta là người phỏng vấn tôi vào công ty, nhìn ông ta gật đầu cúi đầu chào Ôn Chấn, đầu óc tôi trống rỗng.
Sau khi mọi người ăn uống xong, Ôn Chấn vẫy tay Lý Phi.
Bọn họ châu đầu thì thầm gì đó, tôi trèo lên đầu gối Ôn Chấn, giả vờ nghịch khăn trải bàn, lặng lẽ vểnh tai lên nghe lén.
“Chuyện lần trước cậu xử lý rất tốt, nửa cuối năm nay tôi sẽ giúp cậu thu xếp.”
Lý Phi nghe vậy, khuôn mặt thẳng tắp tràn ngập vui sướng không chịu nổi.
Hắn ta hạ giọng, điên cuồng cúi thấp xuống, “Sở trưởng ngài khách khí quá rồi, bất quá chỉ là cỏn con một cô gái không nơi nương tựa mà thôi, dưới mí mắt của tôi mà còn dám nghĩ dựa vào mấy tờ giấy nát đó...” Ôn Chấn liếc hắn một cái uy hiếp, Lý Phi lập tức im lặng.
Tôi ngơ ngác ngồi đó, thậm chí không đáp lại lời trêu chọc của Ôn Chấn, khăn trải bàn đã bị tôi làm nhăn lại.
Khi mới vào công ty, Lý Phi đã biết hoàn cảnh của tôi và chăm sóc tôi rất chu đáo, thường xuyên quan tâm đ ến công việc và cuộc sống của tôi.
Trong mắt mọi người, hắn ta là một nhà lãnh đạo có tài, tôi cũng nghĩ hắn ta là một người tốt.
Hóa ra tôi đã bị những người này chơi đùa đến chết!
Lý Phi đưa tay muốn nhéo má tôi.
Tôi nhìn thấy con dao trên bàn, đưa tay ra.
16.
Khi sắp chạm vào con dao, tôi cầm ly rượu của Ôn Chấn lên và dùng hết sức lực đập vỡ nó.
“Con muốn về nhà đi ngủ!” Tôi không quan tâm gì cả bắt đầu làm trò.
Lý Phi đau đớn che trán nhưng chỉ có thể mỉm cười xin lỗi.
Về hành vi của tôi, Ôn Chấn không hề chỉ trích tôi mà nhìn tôi một cách cưng chiều rồi đứng dậy rời đi.
Ôn Thiệu Đình chính là được hắn sủng hư như vậy đấy, đúng là cha nào con nấy, đều là loại chẳng ra gì.
Trên đường tài xế đón chúng tôi quay về, Ôn Chấn đột nhiên ho khan.
Ông ta thở gấp gáp, vỗ nhẹ vào ghế trước, tài xế ngầm hiểu đưa cho ông ta một lọ thuốc.
Ôn Chấn gấp gáp uống thuốc, trên trán đã lấm tấm mồ hôi.
Lọ thuốc được in bằng tiếng Anh, tôi nhìn chằm chằm vào nó rất lâu.
Sau khi trở về, tôi thấy Mạnh Ngọc ở nhà.
Gương mặt cô ta vẫn chưa hồi phục, không những không được tham dự tuần lễ thời trang mà còn không nhận được bất kỳ công việc nào trong thời gian này.
Ôn Thiệu Đình và cô ta chiến tranh lạnh, có lẽ cũng chẳng muốn can thiệp vào công việc của cô ta.
Mạnh Ngọc gần đây đã không còn chăm sóc bản thân nữa, suốt ngày ở trong phòng ăn đồ ăn vặt xem tivi, thậm chí còn không chăm sóc da.
Cô ta cũng không thèm quan tâm đ ến đứa con là tôi đây, chuyện gì cũng giao cho bảo mẫu làm.
Sau khi người hầu tắm cho tôi xong, chuẩn bị dọn giường cho tôi, Mạnh Ngọc bế tôi đến ghế sofa.
Cô ta ôm tôi không chịu buông, bắt tôi phải cùng cô ta xem bộ phim cẩu huyết giữa nữ chính cháo trắng não yêu đương và nam chính côn đồ dầu mỡ.
Tôi mệt đến đổ mồ hôi đầm đìa mà vẫn không thoát khỏi tay cô ta, trợn mắt không biết bao nhiêu lần.
“Con yêu, bố con có phải không yêu mẹ nữa rồi không?” Mạnh Ngọc đặt độ ăn vặt trong tay xuống khóc nức nở.
Tôi thở cũng không dám, cô ta thế này làm tôi không biết ra sao.
Giây tiếp theo, tôi nhẹ nhàng dùng tay lau đi những giọt nước mắt trên khóe mắt Mạnh Ngọc.
Cô ta hôn vào mu bàn tay tôi như một đứa bé rồi dụi mặt vào đó.
Tôi cười toe toét, cười ngọt ngào và nói với giọng ngây thơ: “Mẹ ơi, con cũng cảm thấy bố không còn yêu mẹ nữa, con thấy bố ôm một người phụ nữ khác.”
Tôi cố gắng nheo mắt lại lần nữa: “Một dì nào đấy nói đấy ạ.”
Đêm đó Ôn Thiệu Đình không về.
Mạnh Ngọc nằm trên giường, quay lưng về phía tôi, bất động, không biết có phải đang ngủ hay không.
Sáng sớm hôm sau, tầng dưới truyền đến tiếng động.
Ôn Thiệu Đình toàn thân bại liệt được tài xế dìu vào cửa, phía sau là một mỹ nữ xinh đẹp với đôi môi đỏ rực.
Đang lúc tôi đang suy nghĩ về danh tính của người phụ nữ ở tầng dưới thì Mạnh Ngọc liền chạy tới.
Đáng tiếc, cái tát của Mạnh Ngọc không trúng vào mặt người phụ nữ mà thay vào đó cô ta lại nhận một cái tát rất lớn.
“Nói bao nhiêu lần rồi, đừng có tôi vừa đến là phát điên.”
Người đẹp khoanh tay trước ngực dựa vào cửa, chưa kể còn ngổ ngáo như thế nào.
Mạnh Ngọc che mặt, trừng mắt nhìn cô nàng kia, tức giận không nói nên lời.
Tôi vỗ tay điên cuồng trong lòng, muốn thét lên làm tốt lắm!
“Tôi chỉ đến thăm chú dì theo lệnh của bố mẹ tôi thôi, thuận tiện đưa người đàn ông của cô về nhà.”
Không ngờ, Ôn Thiệu Đình đang ngủ say trên ghế sô pha đột nhiên sống lại.
Hắn ta lảo đảo đứng dậy, đút một tay vào túi, tay kia đặt lên trán mỉm cười bất lực: "Đông Đông, em vẫn vô tâm như trước, biết làm tổn thương trái tim anh nhất.”
Tôi bị sốc trước màn trình diễn dầu mỡ của hắn ta đến mức không thể mở mắt, biểu cảm của mỹ nữ cũng không được tốt cho lắm.
Người đẹp tên Đông Đông khoa trương làm động tác nôn ọe: "Ôn Thiệu Đình, anh thật sự cho rằng mình như thế này hấp dẫn lắm sao?"
“Trước mặt vợ con đi tán tỉnh phụ nữ khác, không kiềm chế được à?” Cô ấy bước một chân ra khỏi cửa.
Trước khi rời đi, cô ấy còn nhìn lại Mạnh Ngọc, trong mắt tràn đầy khinh thường.
“Loại đàn ông này cô cũng xem như bảo bối, bởi vì cố lắm mới cướp được à?”
“Ôn Thiệu Đình, tôi đã nói rồi, anh không xứng với Trần Kiến Tinh, tra nam tiện nữ mới là tuyệt phối.”
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!