Động tác Tiêu Cù rất nhẹ, nghiền từng chút một; tay trái xoa tóc Thành Khoảnh, tay phải hơi trượt xuống, nâng cằm cậu lên.
Thành Khoảnh lại không chịu nổi khẽ lắc đầu, để dương v*t của Tiêu Cù rời
khỏi một chút, giống như mèo con liếm mút vật trước miệng.
Đuôi mắt cậu nhiễm màu hồng đào bị lệ thấm ướt, giống như một đóa hoa vừa sống động vừa kiều diễm.
Tiêu Cù gãi gãi cằm cậu, lực đạo dưới chân càng trở nên nặng hơn. Thành
Khoảnh bất an vặn vẹo, bản thân cũng không biết mình hi vọng rời khỏi
giam cầm của Tiêu Cù hay là tuân theo khoái cảm vạn kiếp bất phục giờ
phút này.
Cảm giác được người quỳ trước mặt run rẩy, ánh mắt Tiêu Cù chợt thay đổi, bực bội túm gáy Thành Khoảnh bắt cậu phải ngẩng lên
nhìn mình.
Trong miệng ngậm dương v*t của đàn ông, mà dục vọng
của mình lại bị đối phương dẫm dưới chân, tư thế này không thể nghi ngờ
là khuất nhục và khó coi cực độ. Đầu óc Thành Khoảnh phản ứng chậm, hai
tay cầm lấy dương v*t bên môi, vươn đầu lưỡi liếm liếm, sau đó hôn xuống tới tận rễ.
Lực dưới chân Tiêu Cù lại nặng hơn, giẫm đến nỗi làm cả người Thành Khoảnh run rẩy.
Không biết là do động tình sợ hãi, sợ làm Tiêu Cù bị thương hay là vốn xuất
phát từ bản năng mà Thành Khoảnh không ngậm lấy dương v*t nữa, không
ngừng liếm hai bên túi và giữa háng. Cự vật liên tục quật vào gò má
thanh tú, Thành Khoảnh nhắm mắt lại mặc cho mùi vị của Tiêu Cù bao phủ
lấy hô hấp của mình.
Tiêu Cù bỗng nhiên dừng lại.
Đáy mắt
Thành Khoảnh đã sớm nhuốm đầy tình dục, khoái cảm từ phía dưới vô duyên
vô cớ biến mất. Dưới cơn hoảng hốt, tay trái của cậu run rẩy sờ soạng
tìm kiếm phía dưới, đầu tiên là đụng phải quần tây của Tiêu Cù, sau đó
là mắt cá chân của hắn, kìm lòng chẳng đặng mà cọ cọ lên.
Thành
Khoảnh không biết bộ dạng bản thân hiện giờ thế nào, lý trí thần phục
dục vọng, từ chậm tới nhanh mà cầu hoan dưới chân Tiêu Cù, như gần như
xa mà nhìn hắn, yết hầu phát ra tiếng rên rỉ ngọt ngào.
Con ngươi Tiêu Cù thâm thúy, cuối cùng vẫn giẫm lên lần nữa, giẫm không chút lưu
tình, một chút thương yêu cũng keo kiệt không ban cho. Thành Khoảnh run
rẩy kịch liệt, hưng phấn tới cực hạn rồi bắn ra dịch thể trắng đục.
Nhưng giọng nói của cậu lại bị nghẹn trong cổ họng.
Tiêu Cù đứng dậy, túm lấy đầu Thành Khoảnh ấn vào hạ thân mình bắt đầu đâm ra rút vào.
Thành Khoảnh bị đâm vào khó chống đỡ được, chỉ có ôm chặt lấy hai chân Tiêu
Cù, ngửa cổ ra sức co rút khoang miệng để Tiêu Cù tiến vào càng sâu, làm tới càng thích hơn.
Hai mắt Thành Khoảnh trống rỗng, trước mắt chỉ thấy bụng nhỏ của Tiêu Cù.
Rất lâu trước kia, cậu và Tiêu Cù từng so xem cơ bụng của ai đẹp hơn, lúc
ấy cậu đã thắng. Tiêu Cù lại nhân lúc cậu thất thần mà gõ lên trán cậu,
cười trêu chọc: "Đẹp với chả đẽ, mau đi tắm đi, mồ hôi dính hết lên
người tôi rồi."
So cơ bụng để làm gì chứ?
Thành Khoảnh
nghĩ, bản thân năm mười bảy mười tám tuổi thật sự dại dột đến buồn cười, thích người ta nhưng lại không theo đuổi, thế nào cũng phải tranh cãi,
thế nào cũng phải so cơ bụng mới chịu.
Lẽ nào cơ bụng đẹp hơn có thể theo đuổi được người trong lòng sao?
Quả thực vô nghĩa.
Trước khi cao trào, Tiêu Cù rút dương v*t ra.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!