Vốn định trở về
nhà, xe cũng đã khởi động rồi, chỉ là trái tim tựa như không muốn rời
đi. Hai tay hắn đặt ở vô-lăng, xuyên qua cửa kính nhìn về hướng phòng
bệnh. Phòng bệnh của Thành Khoảnh không có ánh sáng, đứa trẻ ấy rất nghe lời, không lén xuống giường bật đèn, hiện giờ chắc đã ngủ rồi.
Hắn thở dài, mệt mỏi dựa vào ghế lái.
Sự quan tâm dành cho Thành Khoảnh hiển nhiên đã vượt qua ranh giới, nhớ
nhung quá mức làm hắn cảm thấy bất an. Giống như bây giờ, hắn không muốn ở lại cạnh một người bạn giường, nhưng không sao động được vô-lăng.
Đã từng không hiểu sao ở cạnh Thành Khoảnh lại có lỗi giác là Thịnh Vũ vẫn ở bên cạnh mình, đến bây giờ ảo giác càng ngày càng thái quá. Vừa rồi,
lúc đối diện với Thành Khoảnh ở trong phòng bệnh, thế mà hắn lại cảm
thấy là Thịnh Vũ đang nhìn mình.
Nhưng Thịnh Vũ ra đi quá mức oanh liệt, ngay cả một hũ tro cốt, một chút tưởng niệm cũng không để lại cho hắn.
Là do quá nhớ nhung nên mới coi Thành Khoảnh là Thịnh Vũ sao?
Không đúng, nếu thật sự là nhớ nhung, vậy tại sao phần tình cảm ấy lại chuyển lên người một thiếu niên hoàn toàn khác được?
Thành Khoảnh không phải Thịnh Vũ.
Tiêu Cù cúi thấp đầu, gục xuống vô-lăng.
Năm ấy, bác sĩ tâm lý đầu tiên chữa trị cho hắn từng nói: Đừng coi nhẹ thời gian, những đau xót bản thân cảm thấy tuyệt đối không chấp nhận được
cũng sẽ được thời gian làm dịu đi; người mà cậu cho rằng bản thân không
bao giờ buông xuống được cuối cùng cũng sẽ có một ngày thoải mái nói với cậu một câu tạm biệt. Cậu sẽ có cuộc sống mới, gặp gỡ được người mà
mình chung tình mới. Chỉ là hiện tại cậu không thể nào ngờ tới, cũng
không muốn thừa nhận mà thôi.
Vị bác sĩ đó Tiêu Cù chỉ gặp một
lần. Lúc ấy hắn còn kích động, phẫn nộ, xấu hổ, cho rằng từng câu từng
chữ của đối phương đều là nói láo.
Đến bây giờ nhớ lại, xem ra bác sĩ ấy đã nói đúng một nửa.
Nửa câu trước sai rồi, ít nhất là không xảy ra trên người hắn. Thịnh Vũ đã
mất tám năm, đau thương tám năm trước cũng không theo thời gian mà biến
mất. Hắn giống như dã thú mắc chứng cuồng loạn, không lộ ra đau đớn
trước mặt người khác, mà giấu kĩ nó vào lòng, lấy lạnh lùng để ngụy
trang, đến khi chỉ có một mình mới xé bỏ lớp ngụy trang, bị đau khổ dằn
vặt đục khoét trái tim.
Nhưng nửa câu sau lại ứng nghiệm. Hắn
thực sự đã có cuộc sống mới, sinh mệnh có nhiều thêm một người mà mình
để ý. Chỉ là người này vừa mới xuất hiện, chưa thể thay thế được Thịnh
Vũ. Nhưng một năm sau, năm năm sau, mười năm sau thì sao? Sợ là đến lúc
ấy, hắn sẽ thản nhiên mà chấp nhận Thành Khoảnh.
Nếu thật sự có luân hồi, chắc hiện giờ Thịnh Vũ cũng đã tám tuổi.
Thịnh Vũ năm tám tuổi...
Hồi tưởng lại, mùa hè cùng nhau nghịch sóng biển, mùa đông cùng nhau chơi
ném tuyết, cảnh tượng nào cũng là khuôn mặt kiêu ngạo của Thịnh Vũ hồi
còn nhỏ.
Chỉ trách vận mệnh vô tình, tạo hóa trêu ngươi.
Di động bên cạnh vang lên, Tiêu Cù cầm lên nhìn, là Thẩm Trạo.
Sáng ra, y tá vào phòng bệnh kiểm tra huyết áp và nhiệt độ cơ thể, vừa thấy
sắc mặt của Thịnh Vũ đã bị dọa tới mức chạy đi gọi bác sĩ ngay lập tức.
"Cả đêm cậu không ngủ sao?" Bác sĩ lật báo cáo kiểm tra, vạch mí mắt của Thịnh Vũ ra nhìn nhìn.
Chuyện lo lắng nhất cuối cùng vẫn không xảy ra, trời sáng rồi mà cậu vẫn còn ở trong thân thể này. Cậu mệt mỏi tới cùng cực, hơi động cũng cảm thấy
khó chịu, hai tai ù ù không nghe rõ tiếng gì, các loại tiếng vang hỗn
độn bên tai xao động tới mức chấn động, không bao lâu đầu đã phát đau
từng trận.
Cũng may thị lực không chuyển biến xấu, hôm qua nhìn
thấy thế giới thế nào thì hôm nay vẫn nhìn thấy như vậy. Đời trước thị
lực của cậu rất tốt, chưa từng biết cận thị là gì. Hiện giờ đã biết rồi
nhưng vẫn rất không quen, luôn không nhịn được mà lấy tay dụi mắt.
Giống như dụi mắt có thể làm tầm nhìn trở nên rõ ràng hơn.
Đột nhiên tay bị nắm lấy, cậu ngẩng đầu lên, cơ thể run rẩy theo bản năng.
Thế mà Tiêu Cù lại tới lần nữa, hiện giờ đang nắm lấy cổ tay cậu, biểu tình trên mặt không tốt lắm.
Cậu chỉ có thể miễn cưỡng mà nhìn. Người có thị lực kém thường thích dùng
ánh mắt trống rỗng của mình nhìn người khác, nhưng cậu không dám nhìn
Tiêu Cù như vậy, lo sẽ bị Tiêu Cù phát hiện ra khác thường, cũng sợ làm
hắn tức giận, đuổi cậu về Hoa Thập.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!