Tuy Quý Trạch học trong trường quý tộc này nhưng không có ai dám trêu chọc hắn.
Bất quá với thân phận, dung mạo cùng khí thế đều làm các cô gái nhỏ tuổi xuân tâm nhộn nhạo, tim dễ dàng đập thình thịch đấy. Trời ơi.
Vừa nghĩ tới Quý Trạch chủ động nói chuyện với mình, Lâm Yên vừa cất lời đã lắp bắp:
"Quý Trạch đồng học, xin hỏi, xin hỏi ngươi có chuyện gì không?"
"Lâm Yên, Đại biểu lớp Anh ngữ phải không?"
Quý Trạch đôi tay với khớp xương cân xứng, trắng nõn thon dài đặt trên bàn học của Lâm Yên như có như không gõ nhẹ vài cái.
Nhìn chằm chằm bàn tay thiếu niên, ánh mắt Lâm Yên có chút sững lại, trong miệng lí nhí hồi đáp:
"... Đúng vậy."
"Đây là bài tập phải nộp hôm nay đúng không?"
Quý Trạch ngón tay chỉ đến một chồng sách bài tập trên bàn. Vươn tay tùy ý mở ra.
Chỉ là một động tác nho nhỏ mà hắn làm đều thành cảnh đẹp ý vui như vậy.
"Bài tập này ta giúp ngươi đưa đến văn phòng, có người hỏi tới liền nói ngươi không thoải mái đi."
Ngữ khí cùng tư thái không cho phép cự tuyệt lại ẩn ẩn giọng điệu mệnh lệnh.
Nhưng mà lời đề nghị giúp đỡ này vừa nói ra không khỏi làm Lâm Yên cảm thấy mình có chút không giống với người khác nha.
Quý Trạch tại sao phải giúp nàng chứ? Chẳng lẽ...
Lâm Yên thò tay bưng lấy khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ nóng hổi, thẹn thùng cúi đầu nói: "Quý Trạch đồng học, thật ra loại chuyện đưa bài tập này, ta có thể chính mình đi, không cần làm phiền ngươi á..."
Thật lâu sau không có nghe được câu trả lời. Lâm Yên ngẩng đầu lên, trước mặt nào còn trông thấy bóng dáng Quý Trạch nữa?
"Thùng thùng."
Thiếu niên nghiêng người tựa vào cạnh cửa, một tay gõ cửa, đôi môi đỏ có chút cong lên, hỏi:
"Lão sư, ta có thể vào không?"
Phong Hoa ngẩn đầu liền gặp được bộ dáng lười biếng đứng ngay cửa ra vào của Quý Trạch.
Trên người đồng phục có chút mở rộng, lộ ra một đoạn xương quai xanh tinh xảo như ngọc, mang theo ánh sáng rực rỡ giống như thiếu niên không bị trói buộc từ trong tranh vẽ bước ra...
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!