Kỳ Nguyệt từ cơn hốt hoảng lấy lại tinh thần: "Được."
Cố Hoài lui về sau, giúp cô kiểm tra lại súng một lượt, sau đó nói thêm một câu: "Phần thưởng đủ chưa?"
Kỳ Nguyệt đang chăm chú nhìn bia bắn súng nghe vậy thì hơi sửng sốt, nhất thời không kịp nhận ra ý của Cố Hoài: "Hả... đủ..."
Khóe môi Cố Hoài hơi cong lên, lại mang theo mấy phần quyến rũ: "Ừ, cố lên."
"Ừ..." Kỳ Nguyệt gật đầu.
Thật ra một chút nắm chắc cô cũng không có.
Cô cũng không nhớ đã bao lâu mình không chạm qua súng rồi...
Cô cầm súng trong mơ vô số lần, nhưng chưa bao giờ bắn cả.
Cô không ngờ lần nữa cầm súng, lần nữa bắn ra đạn sẽ trong tình huống như vậy.
Các nữ sinh bên cạnh đều có chút buồn chán, tụ năm tụ ba đứng nói chuyện với Diệp Lâm Linh.
Diệp Lâm Linh tiến đến bên cạnh Cố Hoài, trò chuyện cùng anh: "Cố Hoài, em nghe nói ở trung tâm thành phố mới mở một tiệm lẩu khá ngon... Nếu anh không muốn đi xa thì đến tiệm đồ Nhật mới khai trương ở lầu ba cũng được..."
Không biết Cố Hoài có nghe Diệp Lâm Linh nói hay không, anh chăm chú nhìn Kỳ Nguyệt và súng trong tay cô, hơi thở quanh thân dường như hơi lạnh xuống, vẻ mặt tựa như được phủ một tầng sương mù, khiến người ta không thể nào nắm bắt.
Kỳ Nguyệt nhắm một mắt, đưa súng lên.
Trong đầu xẹt qua vô số mảnh kí ức vỡ nát, cây súng trong tay tựa như chưa bao giờ buông xuống.
"Tôi... Có thể bắn thử một lần không?" Tay cầm súng của Kỳ Nguyệt thu lại, mở miệng hỏi.
Diệp Lâm Linh không nhịn được mà nhìn sang: "Tùy cô, nhanh lên là được, sắp tối rồi."
Kỳ Nguyệt: "Ừ."
Ngay tại lúc Diệp Lâm Linh thúc giục, súng trong tay Kỳ Nguyệt lại lần nữa được đưa lên.
"Đoàng!"
Đạn từ họng súng bay ra, xoay tròn, xé gió, bắn về phía tấm bia.