TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Vệ Lê cất túi bạc nặng trĩu mới toanh kia, dòng suy nghĩ như tia lửa. Thành công của cuốn sách đầu tiên đã chứng minh rằng cách viết văn ngược đãi nhau của nàng rất được thị trường hoan nghênh. Nếu tiếp tục viết theo logic này... Vệ Lê chỉ tưởng tượng thôi đã mừng rỡ đến bật cười rồi.
Cuốn sách thứ hai này, nàng muốn bắt đầu đo ni đóng giày viết cho Doãn Phi Khanh.
Đã sống hai đời, lần đầu trong tay Vệ Lê có nhiều tiền đến vậy. Thấy ven đường đầy rẫy các cửa hàng tơ lụa, cửa hàng trang sức, cửa hàng thêu thùa, nàng không cưỡng được bước vào.
Vệ Lê nhìn hàng ngọc trâm mới bên trên, trong suốt bóng mượt, đủ mọi kiểu dáng. Bà chủ nhạy bén đi tới, nhiệt tình giới thiệu rồi lấy chiếc trâm kiểu mới ướm thử lên đầu nàng: “Cô nương đeo thử đi, ôi, đẹp lắm đó nha.”
Vệ Lê liên tục xua tay: “Ta chỉ tuỳ tiện xem thôi.”
Bà chủ tiếp tục cười nói: “Không sao, cô nương thấy cái gì đẹp cứ xem thử đi.” Dứt lời, bà ta lại lấy ra vài cây trâm.
Vệ Lê nhìn chiếc trâm hoa anh đào xinh đẹp kia, quả thật hơi rung động. Nhưng nàng khẽ sờ túi bạc trong ngực, thở dài, thầm nghĩ hay là thôi đi. Nàng còn món nợ hai mươi vạn xâu cần phải trả, có thể tiết kiệm được đồng nào hay đồng nấy vậy.
Vì vậy, nàng nhẹ nhàng rút trâm cài tóc ra: “Tạ ơn, không cần nữa.”
Bà chủ lập tức xụ mặt. Ngay khi nàng xoay người, bà ta nói: “Thử cả buổi trời mà không chịu mua, thật là.” Sau đó, âm thanh bà ta tạo ra khi cất cây trâm nghe vô cùng chói tai. Vệ Lê bất đắc dĩ mỉm cười, chỉ đi ra ngoài không màng để ý tới.
“Gói cây trâm mới nhất lại đi, ta mua cho nàng ấy.”
Vệ Lê nghe tiếng nhìn lại, chợt thấy Tống Uyên đang chắp tay sau lưng đi tới.
Tống Uyên đi đến bên cạnh nàng, cười một cách tinh quái. Vệ Lê muốn nói lại thôi.
Bà chủ kia lập tức dặn người gói tỉ mỉ lại, rồi nhanh chóng dâng lên trước mặt Tống Uyên.
Vệ Lê nhíu mày: “Ngươi đừng mua, ta không cần.” Dứt lời, nàng đi ra khỏi cửa hàng trang sức.
Vệ Lê rảo bước đi. Kiếp trước, sau khi nàng và Tống Uyên thành hôn được một tháng, họ cũng đã đến tiệm này chọn một cây trâm ngọc. Nhưng khi về đến nhà, họ bị Tống phu nhân quở trách là đồ phá của. Rồi sau đó, Tống Uyên không còn chủ động mua đồ trang sức cho nàng nữa.
Nghe thấy Tống Uyên đang gọi từ phía sau, Vệ Lê càng đi nhanh hơn. Tống Uyên hết cách, đành phải bước nhanh đến trước mặt, chặn đường đi của nàng.
“Lê Nhi, vừa nãy ta thấy nàng tần ngần trước cây trâm này hồi lâu, trông có vẻ nàng rất muốn mua nhưng không nỡ mua.” Tống Uyên quan sát nàng từ trên xuống dưới, tạm ngừng rồi nói: “Nàng sống ở phủ tướng quân vẫn tốt chứ? Ngày ấy ta thấy quần áo hắn mộc mạc, đến cả xe ngựa cũng không phô trương, có phải hắn không nỡ tiêu tiền cho nàng không?”
Vệ Lê nhướng mày liếc gã: “Tống công tử nghĩ nhiều rồi, mọi chuyện của ta đều tốt. Với lại, Lê Nhi là khuê danh của ta, sau này công tử đừng gọi ta như vậy.”
“Lê Nhi.” Tống Uyên sốt sắng bắt lấy một đoạn ống tay áo của nàng, bị nàng liếc qua, bèn sửa miệng: “Được, Vệ Lê. Nàng đang tức giận vì chuyện đêm đó sao? Đêm đó ta uống rượu, mới bị bằng hữu lôi đến Ngũ Phúc Viên. Lạc Nguyệt Dung là một ả đào, sao có thể so sánh với nàng được, ta chỉ chơi qua đường thôi. Chỉ là vai diễn Xuân Thảo của nàng ta thật sự rất hay, ta đi cổ vũ nàng ta chứ không phải như nàng nghĩ đâu.”
Những lời này rõ ràng truyền tới tai một người, người đó thấy Tống Uyên vẫn đang hy vọng giải thích với Vệ Lê, nhưng Vệ Lê đang đứng quay lưng về phía nàng ta khiến nàng ta không thấy rõ thần sắc.
Vệ Lê thật sự không chịu nổi sự quấy rầy này, gắng sức kéo tay áo của mình ra: “Tống công tử, bây giờ ta đã là phụ nữ có chồng, ngươi cứ dây dưa với ta thế này, bảo ta phải làm người thế nào?”
Từ một chỗ tối bí mật gần đó, càng nhìn nốt ruồi chu sa ở khoé mắt nàng càng thấy đỏ tươi, người kia nghiến răng nói: “Hồ ly tinh!”
Chợt nheo mắt bật cười, nàng ta nảy ra một ý hay.
** ** ** ** **
Sau khi thoát khỏi Tống Uyên và hồi phủ, Vệ Lê lập tức đặt bút viết văn, đến mức nàng không nhận ra trời đã tối mịt.
Từ xưa nam nữ si tình, người khó kiềm chế nhất đa phần là nữ tử phong trần.
Vệ Lê đang viết trôi chảy, nhưng chợt cảm thấy việc trao đổi tình cảm của nhân vật chính trong đoạn này hơi lúng túng, bèn bất giác đứng dậy rồi tự mình diễn thử.
Giờ Hợi, Thẩm Ích trở về. Vừa đi tới ngoài phòng, hắn đột nhiên thấy hai bóng người phản chiếu trên cửa giấy. Dáng người nhỏ nhắn kia chính là người mà hắn không thể quen thuộc hơn được nữa, Vệ Lê. Nhưng bóng người còn lại gầy như khúc gỗ, di chuyển nhanh nhẹn và có phần đầu hơi to.
Hai bóng người lúc quay lưng lại, lúc chồng lên nhau, lúc lại ôm nhau. Bằng cách nào đó Vệ Lê lại có tay áo đặc biệt dài, múa lên như cành cây đang giương nanh múa vuốt.
“Vụt”, một luồng sáng lạnh xuất hiện và bảo kiếm được rút ra khỏi vỏ. Tim Thẩm Ích đập mạnh thình thịch, chẳng lẽ Vệ Lê bị quỷ ám rồi? Cái bóng kia là gì vậy, chẳng lẽ nó đã móc hồn Vệ Lê đi?
Nghĩ vậy, hắn lặng lẽ tới gần.
Khi đến bên cửa sổ, hắn lại nghe thấy giọng nói của hai người, đôi khi thì thầm, đôi khi đầy kịch liệt, đôi khi lại lưu luyến tình cảm. Vệ Lê nói: “Công tử, kiếp này tiểu nữ tử có thể gặp được chàng, thật sự là chết không hối tiếc.”
Lại nghe một giọng hơi trầm thấp khác đáp lại: “Hầy, Ngọc Nương à, sao ta lại nỡ bỏ nàng chứ.”
Chỉ có điều giọng nói này nghe có vẻ không xuôi, tuy là giọng nam nhưng âm điệu lại cao và rõ ràng là bị kìm lại.
Bóng Vệ Lê lại xoay một vòng quanh người kia, đột nhiên nửa thân trên chồng lên nhau rồi nàng mềm mại ngã vào vòng tay kẻ đó.
Tay cầm kiếm run nhè nhẹ, Thẩm Ích trơ mắt nhìn Vệ Lê ôm cổ gã kia rồi dần dần kéo gã lại gần...
Ầm!
Răng rắc!
Uỳnh uỵch rầm rầm!
Tựa như một chuỗi pháo hoa được đốt trong phòng, mọi thứ rơi xuống sàn, cùng với những tạp âm của lần rơi thứ hai.
Bạn đang đọc bộ truyện Phu Quân Là Đồ Đoạn Tụ tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Phu Quân Là Đồ Đoạn Tụ, truyện Phu Quân Là Đồ Đoạn Tụ , đọc truyện Phu Quân Là Đồ Đoạn Tụ full , Phu Quân Là Đồ Đoạn Tụ full , Phu Quân Là Đồ Đoạn Tụ chương mới