“Liều mạng!” Đại trưởng lão quát lên: “Đệ tử Thanh Vân tông nghe lệnh, dù có chết, cũng phải ngẩng cao đầu!” “Rõ!” “Rõ!”
Lúc này, rất nhiều đệ tử Thanh Vân tông đều ngẩng đầu ưỡn ngực, đứng ở bốn phía, tinh thần dâng cao.
Ban đầu bọn họ không rời đi, bây giờ sẽ càng không rời bỏ tông môn.
Dù thế nào, Tần Ninh là tông chủ, dẫn bọn họ tu hành, đưa bọn họ phát triển, ai cũng cảm nhận được cái vị tông chủ thường ngày đều treo chữ phiền phức trong miệng, nhưng lại đều đích thân làm mọi việc liên quan đến sự phát triển của Thanh Vân tông.
Tông chủ còn không sợ chết, bọn họ sợ cái gì? Thấy cảnh này, đám Yên Thừa Phong, Thiên Tàm Tử cùng Hồng Điền đều giễu cợt trong lòng.
Cái loại vùng vẫy giãy chết này cũng chỉ là bày tỏ lòng tự trọng của những kẻ yếu ớt đến đáng thương mà thôi.
Không có thực lực, tự tôn cũng chỉ đem ra làm trò cười cho tất cả đấy.
“Các ngươi làm gì đấy?” Tần Ninh nhìn các trưởng lão cùng đệ tử, không khỏi nói: “Đừng có mang cái vẻ như tai họa ập đầu như thế được không? Ta lên chức tông chủ mới được mấy tháng thôi, các ngươi chịu ta đủ rồi, nhưng ta làm tông chủ vẫn chưa đủ đâu!” Năm vị trưởng lão bị Tần Ninh nói vậy, cũng ngơ ngác chưa hiểu.
.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!