“Lâu huynh đệ, chúng ta vào trong học viện được chưa?”
“Ơ? À, à, được chứ... được chứ...”
Lâu Triển Thiên lúc này đã hoàn toàn ngơ ngác.
Hai cái tát, sạch sẽ nhanh gọn.
Nhưng Diệp Viên Viên lại không nghĩ đến mình đang tát em gái của Liễu Khai Nguyên!
“Cô dám đánh ta!”
Đến lúc này, Liễu Viện Viện mới tỉnh táo lại.
“Liễu Kình, ngươi xé mồm con tiện nhân này cho ta!”
Cô ta vừa nói xong thì Liễu Kình cũng mới phản ứng lại.
Tiểu thư nhà mình là viên minh châu nhà họ Liễu, là công chúa một quận, từ nhỏ đến lớn, có ai dám đánh bao giờ?
Vừa mới đến Đế Đô đã bị người ta tát hai cái, nếu để trưởng tộc và đại công tử biết được thì cái mạng của hắn ta mất chắc!
“Con đàn bà ngu ngốc, muốn chết à!”
Liễu Kình xắn tay áo, bước ra đánh về phía Diệp Viên Viên.
Có những tiếng bốp chát vang lên, Diệp Viên Viên rút roi ra đánh vào mặt Liễu Kình.
Liễu Kình này mới chỉ ở cảnh giới Linh Hải tầng 4, trước mặt Diệp Viên Viên vẫn quá yếu.
Một roi đánh ra, mặt Liễu Kình hiện một đường lằn, cả người ngã xuống, kêu gào thảm thiết.
Diệp Viên Viên ở cảnh giới Linh Hải tầng 5, hoàng thể Cửu Chuyển Linh Lung thể, lại tu hành Cửu Chuyển Ngọc thân quyết. Nàng hiện giờ hoàn toàn khác trước.
Lực roi này, đừng nói là cảnh giới Linh Hải tầng 4, dù là tầng 6 cũng khó mà chịu nổi.
“Cô cô cô...”
Đầu ngón tay Liễu Viện Viện run rẩy, cô ta mới chỉ ở cảnh giới Linh Hải tầng 2, còn không phải đối thủ của Liễu Kình, thì sao có thể là đối thủ của người phụ nữ này được.
“Nếu còn không biết hối cải thì ta sẽ thưởng cô thêm hai cái tát nữa!”, Diệp Viên Viên lạnh lùng nói.
Mặc dù nàng ít nói nhưng không có nghĩa là nàng không để bụng chuyện người khác chỉ trỏ mình.
Liễu Viện Viện lúc này sắc mặt trắng bệch, không dám nói nhiều.
“Có chuyện gì vậy?”
Lúc này, một bóng người từ từ bước đến.
“Đại ca Liễu Mộ!”
Thấy người này mặc đồ đen huyền, khí độ bất phàm, Liễu Viện Viện vui vẻ vô cùng, đi lên ôm tay người đó, chỉ vào Diệp Viên Viên: “Con tiện nhân này dám đánh muội!”
Tiện nhân?
Nghe vậy, người thanh niên chau mày.
“Đại ca Liễu Mộ, huynh xem mặt của muội này!”
Liễu Viện Viện nước mắt lưng tròng, đáng thương vô cùng, khác hẳn so với lúc trước.
“Diệp Viên Viên, có chuyện gì vậy?”, Liễu Mộ lạnh lùng nói: “Dù cô là tiểu thư nhà họ Diệp thì cũng không nên vô duyên vô cớ đánh người chứ?”
Vô duyên vô cớ?
Diệp Viên Viên lười giải thích: “Nếu cô ta không giữ sạch cái mồm của mình thì hôm nay ta không ngại khiến cho cả đời cô ta khắc ghi học viện Thiên Thần đâu!”
“Cô...”
Liễu Mộ càng lạnh lùng hơn: “Tuy nhà họ Diệp cô lợi hại, Diệp Viên Viên cô là hoàng thể, nhưng... Liễu Môn chúng ta cũng không dễ bắt nạt đâu!”
Liễu Môn!
Lâu Triển Thiên nhìn thấy mọi chuyện đã vượt xa ra khỏi phạm vi giải quyết của mình, bèn im lặng lui về sau.
Liễu Môn là thế lực đệ tử do Liễu Khai Nguyên lập ra ở học viện Thiên Thần. Từ Linh Tử cho đến đệ tử ngoại viện, số lượng hơn ngàn. Trong số các đoàn thể trong học viện Thiên Thần thì cũng chỉ có Thiên Tử Đảng mới đè ép được Liễu Môn!
Hắn ta không đắc tội nổi.
Thế này dù là Diệp Viên Viên cũng khó mà giữ mạng được.
“Bớt lấy cái Liễu Môn đó ra đi!”, Diệp Viên Viên lạnh lùng cầm roi, nói: “Hôm nay, dù Liễu Khai Nguyên có ở đây thì cũng không ngăn được ta muốn đánh ai đâu!”
“Vậy cơ à?”
Sắc mặt Liễu Mộ biến đổi, hừ nói: “Vậy Liễu Mộ ta hôm nay xin lĩnh giáo uy lực hoàng thể của Diệp tiểu thư vậy!”
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!