Mạc Vân Quả quan sát Ngải Sâm, thấy hắn như thế thì đã biết trưa nay mình không có đồ ăn rồi.
Đối với tình huống này, Mạc Vân Quả tỏ vẻ, thịt báo có lẽ ăn cũng ngon?
Cũng không biết Ngải Sâm có phải đã nhận ra ý tưởng của Mạc Vân Quả hay không, mà trong lúc Mạc Vân Quả suy xét có muốn ăn hay không, liền thấy Ngải Sâm mang một loại trái cây không biết tên từ cách vách đưa cho cô.
Mạc Vân Quả cầm quả nhỏ, xoa xoa, sau đó cắn một miếng, nước trái cây chảy ra, không là bắn ra ngoài.
Mạc Vân Quả:...... Không thể tưởng được quả nhỏ nhìn như khô quắt này lại nhiều nước như thế.
Ngải Sâm nhìn một màn này, muốn cười lại không dám cười.
Không biết lý do gì, hắn lại rất sợ giống cái này nha!
Mạc Vân Quả không có cảm giác gì lớn, ngược lại người trong phòng phát sóng lại bởi vì một màn này mà cười phun, sôi nổi bàn luận về trái cây nơi này!
Sau khi Mạc Vân Quả ăn xong mấy quả nhỏ, có cảm giác chắc bụng, lúc này ánh mắt khi cô nhìn Ngải Sâm mới bớt phần nào lạnh lẽo.
Cứ như vậy, hai người ngồi đối diện nhìn nhau đến phát ngốc, chờ đợi nhóm săn thú trở về.
Hôm nay đội ngũ săn thú cũng về khá sớm, thời điểm mặt trời còn chưa xuống núi bọn họ đã trở về, hơn nữa còn mang rất nhiều con mồi.
Chuyện này khiến người trong tộc rất vui mừng, rốt cuộc ở thú thế, có đồ ăn có nghĩa là sống sót, đồ ăn rất quan trọng.
Đương nhiên khi Ngải Khắc trở về, đã loáng thoáng nghe được tin e trai mình mang về một giống cái......
Ngải Khắc có chút nghi hoặc, với dáng vẻ kia của em trai, thật sự có thể mang về một giống cái sao?
Ôm suy nghĩ như vậy Ngải Khắc tạm biệt mọi người, vội vội vàng vàng chạy về nhà.
Chờ đến khi Ngải Khắc về đến nhà, đã thấy em trai nhà mình ngồi xổm một góc, sau đó lấy ánh mắt u oán nhìn giống cái ngồi trên giường đá......
"Khụ khụ......" Ngải Khắc ho nhẹ một tiếng, thành công khiến cho hai người chú ý.