TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Dịch bởi Axianbuxian12
Kỷ Phong Miên theo sau chủ nhiệm lớp tiến vào lớp A ban Xã hội.
Hắn có chút chờ mong, hắn đã sẵn sàng để đón tiếp vẻ mặt kinh ngạc của Khương Nam Thư.
Hắn không tin, trong tình huống này người đó còn có thể giả vờ giữ vẻ mặt vô cảm.
Đập vào mắt là lớp học cũ, nhìn có vẻ đông đúc, Kỷ Phong Miên lại liếc mắt một cái đã nhìn thấy Khương Nam Thư.
Người đó ngồi ở dãy cuối cùng, trong góc cạnh cửa sổ, rõ ràng là mặc cùng một kiểu áo đồng phục, khoảng cách với hàng trước cũng rất đúng quy cách và không hề có ý xa cách.
Nhưng trông anh như cách biệt với những người khác, hoàn toàn không hợp.
Kỷ Phong Miên ngưng thở, khi Khương Nam Thư ngẩng đầu lên nhìn, hắn cho anh một cái nhìn thách thức.
Kinh ngạc không? Tức không? Sợ khô...cậu..cậu ta lại không nhìn mình?
Khương Nam Thư chỉ nhìn hắn một cái rồi lại cúi đầu tiếp tục đọc sách, giống như Kỷ Phong Miên chỉ là một học sinh mới bình thường.
"Kỷ Phong Miên, em tự giới thiệu chút nhé." Lão Chu thấy học sinh mới này nhìn đăm đăm về một hướng không nói gì, ông nhỏ giọng nhắc một câu, "Kỷ Phong Miên?"
Kỷ Phong Miên hùng hổ bước lên bục giảng, mặt mày khó chịu nói, "Tên tôi là Kỷ Phong Miên..."
Cả quá trình mắt hắn không rời khỏi người ngồi ở dãy cuối cùng.
Sau đó, hắn thấy Khương Nam Thư ngẩng đầu nhìn lên.
Khương Nam Thư có một đôi mắt phượng, đôi mắt bẩm sinh lạnh nhạt.
Nhưng lúc này nó lại chứa đầy kinh ngạc.
Kỷ Phong Miên thuận miệng giới thiệu vài câu, từ đầu tới cuối, Khương Nam Thư đều nhìn hắn, ánh mắt không hề rời đi một khắc.
Rất tốt, nên như vậy.
Sâu trong trái tim Kỷ Phong Miên dâng lên cảm giác thỏa mãn, tâm trạng vô cùng tốt, tốt tới mức ngay cả phòng học điều kiện kém này cũng không khiến hắn khó chịu.
Trong lớp không có điều hòa, bàn ghế trông rất cũ, cực kỳ chán.
Kỷ Phong Miên quyết định, một thời gian nữa lại quyên cho trường một lô bàn ghế mới, dù sao thì hắn cũng ở lại đây học hai năm, không thể để bản thân hắn thiệt thòi.
Càng nghĩ càng vui, hắn tự giới thiệu bắt đầu lan man dài dòng.
"Ê hèm, Kỷ Phong Miên, sắp lên lớp rồi." Lão Chu hắng giọng một cái, nhắc nhở hắn.
Kỷ Phong Miên không nổi giận, "Thầy Chu, em ngồi ở đâu?"
Trong lớp chỉ còn thừa dãy bàn cuối lớp, lão Chu chỉ chỉ phía sau, "Ừm, cứ ngồi phía cuối trước đi."
Cho dù Phó hiệu trưởng căn dặn lão Chu phải chiếu cố Kỷ Phong Miên, nhưng ông cũng không thể bắt học sinh khác nhường chỗ cho Kỷ Phong Miên được.
Thêm chiều cao của Kỷ Phong Miên cũng chỉ có thể ngồi cuối lớp.
Kỷ Phong Miên vui vẻ đi xuống, sau đó hắn bỏ qua cái bàn ở giữa rồi bước thẳng tới bên cạnh Khương Nam Thư.
Mọi người trong lớp đều bị hành động này của hắn làm cho chấn động.
Thậm chí lão Chu không kịp lên tiếng ngăn cản, "Kỷ Phong Miên, chỗ đó..."
Kỷ Phong Miên tùy ý nhét cặp vào ngăn bàn, ngẩng đầu hỏi, "Thầy Chu, có chuyện gì sao?"
"Khương Nam Thư không quen có bạn cùng bàn."
Kỷ Phong Miên nghe vậy càng vui.
Hắn cúi đầu xuống, quả nhiên nhìn thấy Khương Nam Thư khẽ chau mày.
Rất tốt, vậy thì hắn phải ngồi cùng bàn với Khương Nam Thư.
"Nhưng thầy ơi, mọi người đều có bạn cùng bàn, nếu em không có thì tội em lắm."
Lão Chu nhìn thiếu niên vẻ mặt bướng bỉnh nói ra lời này, trong chốc lát ông nói không nên lời.
Cả lớp đều nhìn về cuối lớp, thậm chí có người còn lộ ra vẻ mặt xem kịch hay, bắt đầu thì thầm to nhỏ.
"Này, mày đoán Khương Nam Thư có trực tiếp đuổi đuổi cậu ta không?"
"Không chừng đấy, haha, vậy là có trò hay xem rồi, thằng mới tới này trông có vẻ không dễ chọc đâu."
Khương Nam Thư ngẩng đầu, gật đầu chào, "Chào bạn."
Lúc này Kỷ Phong Miên bắt đầu ra vẻ, nhớ tới hôm kia bị ngó lơ khiến hắn khó chịu, "Hừ."
Trong lòng hắn nghĩ, Khương Nam Thư mà chào hỏi thêm lần nữa là hòa nhau, vậy thì hắn có thể đáp lại bằng một nụ cười hữu hảo.
Thật không ngờ, Khương Nam Thư căn bản không để ý lời đáp của hắn, nói xong "chào bạn" là anh lại tiếp tục cúi xuống đọc sách.
Quả nhiên ghét nhất bọn thích làm màu.
Kỷ Phong Miên tức giận kéo cái ghế ra ngồi xuống.
Lão Chu trên bục giảng lại thầm thở phào, ông nghĩ sau khi tan học phải nói chuyện với Khương Nam Thư.
Ngồi học rất chán, các môn Xã hội lại khiến Kỷ Phong Miên càng chán hơn.
Hắn nghe mà buồn ngủ, nhưng lại cố gượng không ngủ.
Nguyên nhân rất đơn giản, vì người ngồi cạnh hắn là Khương Nam Thư.
Khi đứng trên bục giảng Kỷ Phong Miên đã quan sát rất kĩ, tư thế ngồi của anh thẳng như trong sách giáo khoa.
Nếu hắn ngồi cạnh lại nằm ra bàn ngủ thì không phải là thua sao?
Tính hiếu thắng của nam sinh cấp ba nhàm chán như vậy đấy.
Chán quá, hối hận quá, tại sao lại chuyển tới cái trường rách nát này chứ, nóng vl.
"Hắn" lúc tối chắc chắn là tên ngốc.
Kỷ Phong Miên ngẩng đầu nhìn quạt trần, than một tiếng, thời nào rồi mà ngay cả điều hòa cũng không có.
Tay hắn xoay xoay cái bút, khóe mắt liếc nhìn Khương Nam Thư, hắn nghĩ chỉ đành nhìn "cục nước đá" cho hạ nhiệt.
"!"
Vừa quay sang hắn lại đụng phải tầm mắt của Khương Nam Thư.
Kỷ Phong Miên hoảng loạn rời mắt, qua một lúc lại nhận thấy không đúng.
Khương Nam Thư...đang nhìn hắn? Kỷ Phong Miên lấy lại tinh thần.
Khi tan học, Kỷ Phong Miên không còn chút hối hận nào nữa, thậm chí còn vỗ tay cho "hắn" buổi tối.
Quyết định chuyển trường tới đây đúng là quá sáng suốt.
Cả buổi chiều nay Khương Nam Thư đã nhìn hắn tổng cộng 36 lần.
Thực ra người bình thường sẽ không chú ý tới ánh mắt của Khương Nam Thư, lạnh lẽo lại khó hiểu, giống như đang nhìn vật chết vậy.
Nhưng...
Kỷ Phong Miên lại nhận ra, hơn nữa còn nắm chặt cái chuôi này, không bắt Khương Nam Thư quỳ xuống gọi bố thì không được.
"Này, cậu..."
Khương Nam Thư đang cất sách, một bàn tay với ngón tay dài đẹp, khớp xương rõ ràng đột nhiên đè quyển sách Khương Nam Thư vừa cầm lên lại.
Anh quay mặt sang, lẳng lặng nhìn Kỷ Phong Miên.
"Lúc trên lớp có phải cậu..." Kỷ Phong Miên còn chưa nói hết lời thì đã bị cắt ngang.
"Khương Nam Thư, em qua đây một chút."
Lão Chu đứng ở cửa sau, vẫy vẫy tay.
Lời Kỷ Phong Miên đã chuẩn bị kĩ bị cắt ngang, tính tình nóng nảy trong chốc lát không kìm chế được.
Hắn đột nhiên ngồi xuống, cái ghế cũ kỹ không chịu nổi kêu kẹt một tiếng.
"Phiền quá, cái đ*o gì chứ!"
Kỷ Phong Miên đang mắng cái ghé, bên cạnh lại có người dường như đã hiểu nhầm ý của hắn.
"Cậu cũng cảm thấy Khương Nam Thư rất đáng ghét phải không?"
Kỷ Phong Miên ngước lên: "Mày là ai?"
Giọng điệu bất thiện, kiêu căng ngạo mạn.
"..." Biểu cảm của Trần Học Lễ cứng lại, nhưng vẫn cố nở nụ cười, "Tôi là Trần Học Lễ, ngồi phía trước cậu."
Kỷ Phong Miên: "Hử? Không để ý."
Trần Học Lễ bực bội, nghĩ người này không biết nói chuyện, người cậu ta to cao như vậy, ngồi đằng trước mà Kỷ Phong Miên không để ý? Nhưng mà cậu ta cũng không bộc lộ ra.
Kỷ Phong Miên là một kẻ đơn giản.
Buổi sáng khai giảng Trần Học Lễ tới muộn.
Khi cậu ta lén chuồn vào thì nhìn thấy Kỷ Phong Miên bước xuống từ một chiếc Maybach.
Phó hiệu trưởng còn đích thân ra đón, thái độ tốt đến khó tin.
Thêm cả người đi cùng Kỷ Phong Miên tới cũng không phải là người thường.
Nếu Kỷ Phong Miên ghét Khương Nam Thư thì...
"Có việc gì?"
Giọng nói thiếu kiên nhẫn cắt đứt suy nghĩ lung tung của Trần Học Lễ, cậu ta tình lại, vội mở miệng, "Cậu biết lão Chu tìm Khương Nam Thư để làm gì không?"
Kỷ Phong Miên nghe thấy tên của Khương Nam Thư thì có chút hứng thú, "Mày biết?"
"Chắc chắn là nói chuyện bạn cùng bàn, có lẽ là thuyết phục Khương Nam Thư ngồi cùng bàn với cậu.
Khương Nam Thư chắc sẽ không đồng ý..."
Nghe vậy, Kỷ Phong Miên nhíu mày, "Mày có ý gì? Tao không xứng ngồi cùng bàn với Khương Nam Thư?"
Trần Học Lễ hơi run, "Không phải không phải, là Khương Nam Thư này rất kiêu ngạo, ngay cả hoa khôi trường ta, chính là người xinh đẹp ngồi ở hàng thứ 3, cậu biết chứ?"
Bạn đang đọc bộ truyện Pháo Hôi Thụ Xin Đừng Trà Xanh tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Pháo Hôi Thụ Xin Đừng Trà Xanh, truyện Pháo Hôi Thụ Xin Đừng Trà Xanh , đọc truyện Pháo Hôi Thụ Xin Đừng Trà Xanh full , Pháo Hôi Thụ Xin Đừng Trà Xanh full , Pháo Hôi Thụ Xin Đừng Trà Xanh chương mới