TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Dịch bởi Axianbuxian12
Qua Tết dương lịch thì nhanh chóng đến kì nghỉ đông.
Tuần đầu tiên của kì nghỉ là giải bóng rổ cấp ba liên trường thường niên của Lễ Châu.
Năm nào Ngũ trung cũng chỉ đứng hạng năm hạng sáu, lần này tiến vào vòng chung kết.
Người dẫn dắt đội Ngũ trung vào vòng chung kết chính là người vừa mới chuyển tới vào học kì này - Kỷ Phong Miên.
Dù là kĩ thuật hay thể lực hắn đều hơn hẳn, hơn nữa các trường chuyên thể thao không tham gia các giải cấp 3 liên trường thông thường nên Ngũ trung thế lên như măng mọc.
Trận chung kết tổ chức trong nhà thi đấu Lễ Châu, quy mô rất lớn, do đài truyền hình địa phương phát sóng.
Lại đang trong kì nghỉ, ngoài những học sinh chăm học thì tất cả những học sinh Ngũ trung đang rảnh đều có mặt tại hiện trường trận đấu.
Nhà thi đấu chật ních người, thậm chí còn người đứng trên lối đi.
Học sinh Ngũ trung còn thành lập đội cổ vũ, họ mang theo băng rôn, làm đủ khí thế.
Khương Nam Thư ghét những nơi ồn ào đông người, càng ghét những chuyện phá vỡ kế hoạch học tập của anh, nhưng Kỷ Phong Miên là bạn thân của anh.
Thế cho nên anh có mặt tại trận chung kết.
Kỷ Phong Miên biết rõ cái tật của anh nên sắp xếp anh ngồi ở góc sân đấu.
Tuy là băng ghế dài, ngồi không được thoải mái như ghế dựa trên khán đài, nhưng không cần phải chen chúc cũng không cần nghe những tiếng hò hét ngay bên tai.
Điểm duy nhất không ổn đó là người ngồi đây đều là con gái.
Khương Nam Thư cảm thấy không được tự nhiên, anh không hiểu chuyện này rốt cuộc là sao.
"Này, cậu cũng chuồn ra đây à."
"Đương nhiên, đây là cơ hội giành quán quân mà Ngũ trung khó lắm mới có, nếu tớ mà không đi thì chắc chắn lại cãi nhau."
"...cũng phải, họ rất coi trọng trận đấu này, lần đầu tiên vào chung kết mà."
Khương Nam Thư nghe một hồi thì hiểu được đại khái vấn đề.
Vị trí ở băng ghế này đường nhe đều là cho người thân, nhưng trận đấu của nam sinh cấp ba thì không ai dẫn bố mẹ tới.
Thế là chỗ này để lại cho bạn gái.
Có lẽ anh nên đổi chỗ sẽ tốt hơn?
Vị trí của Khương Nam Thư ở trong góc không quá bắt mắt, nhưng vẫn sẽ lọt vào mắt người khác.
Chỗ này lại là chỗ đặc biệt, không tránh khỏi việc khiến anh có cảm giác quái lạ.
Anh vừa đứng dậy thì thấy Kỷ Phong Miên bừng bừng nhiệt huyết chạy tới.
Kỷ Phong Miên cởi bỏ áo khoác đưa cho Khương Nam Thư, rồi hắn lại nhét cả balo vào tay anh, "Cầm hộ tôi một lúc, trong túi có nước, cậu cứ lấy uống, ok, chờ xem tư thế giành quán quân oai phong của tôi nhé!"
Nói xong thì hắn cũng chẳng đợi Khương Nam Thư trả lời đã chạy đi mất.
"..."
Lúc này mà Khương Nam Thư rời đi thì càng khiến người khác chú ý.
Anh ngồi xuống.
Hai bạn nữ ban nãy không để ý tới người ngồi trong góc, Kỷ Phong Miên chạy tới thì mới quay sang nhìn thấy người đứng hạng nhất Ngũ trung.
Họ đợi Kỷ Phong Miên đi rồi mới chào hỏi Khương Nam Thư.
"Khương học thần cũng tới hả."
"Ừ." Khương Nam Thư gật đầu.
Nữ sinh A mắt sáng lên nói, "Quan hệ của cậu với Kỷ Phong Miên tốt nhỉ, lại còn cố ý tới xem trận đấu của cậu ấy."
"Ừ, cũng tạm được."
Hai nữ sinh quay đầu đi rồi trao đổi ánh mắt, cũng không biết hai người kích động điều gì.
Dù sao thì Khương Nam Thư và Kỷ Phong Miên ở cạnh nhau đúng là rất bổ mắt.
Khương Nam Thư cũng thấy tự nhiên hơn, không đổi chỗ nữa, anh tập trung theo dõi trận đấu.
Nếu sau khi trận đấu kết thúc, Kỷ Phong Miên tới thảo luận với anh thì lại không nói ra được hắn đẹp trai chỗ nào.
Thế thì người nọ lại chịu đả kích.
Khương Nam Thư không hiểu cảm xúc phong phú của Kỷ Phong Miên, anh cũng không hiểu sao hắn lại cố chấp với lời khen của anh.
Nhưng là bạn thân thì phải chiều theo ý nhau.
"Tuýt—"
Hiệp 1 kết thúc.
Ngũ trung dẫn trước 8 điểm.
Các cầu thủ trên sân đều ra ngoài uống nước lau mồ hôi, sau đó Khương Nam Thư nhìn thấy một người rất quen mắt đưa nước cho Kỷ Phong Miên.
Hai nữ sinh nọ lại bắt đầu thì thầm to nhỏ.
"Này, đó không phải An Khả Hạ bên ban tự nhiên hả? Cậu ta quen Kỷ Phong Miên? Nhìn có vẻ còn rất thân nữa.
"Xí—thân cái gì, nhà cậu ta mở cửa hàng, thế nên bao trọn hết nước với đồ ăn trong thời gian thi đấu này.
"Sao cậu có ý kiến với cậu ta thế?"
"Đâu có, tớ chỉ thấy cậu ta rất kì lạ, lúc nào cũng cố ý giữ lại nước với đồ ăn khác cho Kỷ Phong Miên, khi mọi người luyện tập thì không thấy cậu ta lấy ra, Kỷ Phong Miên vừa tới thì chẳng biết cậu ta lấy đâu ra cherry với nước chiêu đãi mọi người.
"Ê, nhìn kìa, Kỷ Phong Miên không để ý cậu ta."
"Ý? Sao Kỷ Phong Miên lại chạy về hướng này?"
Khương Nam Thư đang nhân cơ hội này xem điện thoại một chút, nghe thấy câu này anh ngẩng đầu lên liền nhìn thấy người đã đứng ở trước mặt.
"Khương Nam Thư, đưa tôi nước."
Anh quay người tính lấy chai nước trong balo, Kỷ Phong Miên lại cúi người lấy chai nước khoáng uống dở anh để bên cạnh, hắn mở nắp rồi ngửa đầu uống.
Khương Nam Thư im lặng nhìn Kỷ Phong Miên một hơi uống cạn chai nước, anh lại lấy chai nước chưa mở trong túi ra đưa cho hắn.
"Cậu vừa uống chai của tôi, đưa cậu chai mới này."
Không ngờ Kỷ Phong Miên lại không dừng mà uống tiếp cho hết nước.
Uống hết rồi hắn mới choàng vai Khương Nam Thư và nói, "Đừng nhỏ mọn thế mà, anh em tốt là phải uống nước của nhau."
Khương Nam Thư nghĩ một hồi thấy hình như chưa nghe nói vậy bao giờ, nhưng anh cũng không phản bác lại.
"Này, cậu thấy thế nào?" Hai mắt Kỷ Phong Miên sáng lấp lánh.
Câu hỏi như mã code ấy vậy mà Khương Nam Thư lại nhanh chóng đưa ra câu trả lời, "Ừ, đẹp trai, cú block[1] rất ngầu."
[1] Block trong bóng rổ là khi các cầu thủ phòng thủ đang cố gắng ngăn chặn hay làm lệch hướng bóng của một cầu thủ tấn công và ngăn không cho bóng đi vào rổ.
Đây là một trong những kỹ thuật chiến lược phòng thủ của các đội bóng rổ.
"Tuýt—-"
Tiếng còi vang lên, Kỷ Phong Miên quay trở lại sàn đấu.
Đối thủ trên sân khổ không chỗ nói, không biết Kỷ Phong Miên sao lại bỗng nhiên như được uống máu gà, nhiệt tình làm những cú block.
Block đúng là rất ngầu, nhưng bị block thì lại rất khó chịu.
Thế nhưng khó chịu thì cũng phải chịu.
Tố chất thân thể của Kỷ Phong Miên quá áp đảo, học sinh 17 tuổi trong lúc giao tranh phô bày ra sức lực kinh người, căn bản không ai ngăn được hắn.
Trận đấu gần như biến thành nơi Kỷ Phong Miên thể hiện.
Mà tâm tư của Kỷ Phong Miên dường như lại không ở trên sân đấu, mỗi khi hắn ném vào một quả là lại liếc nhìn về một hướng.
Cả trận đấu Khương Nam Thư đều chú ý tới Kỷ Phong Miên, ngay cả thời gian xem điện thoại cũng chẳng có.
Thời gian nghỉ giữa mỗi hiệp Kỷ Phong Miên đều chạy tới nói mấy câu.
"Vừa rồi tôi thể hiện thế nào?"
"Rất tốt, uống nước đi."
"Lát nữa tôi thể hiện cú 3 điểm cho cậu xem, tôi ném 3 điểm chuẩn lắm đấy."
"Ừ, cố lên."
Hai bạn nữ ngồi phía trước không hiểu sao lại có cảm giác như mình không nên ngồi đây.
Họ nhìn bạn trai ngốc nghếch đang ở cùng đồng đội rồi đột nhiên thấy giận.
Thêm cả việc Kỷ Phong Miên ở trên sân đấu nhưng vẫn luôn giao lưu ánh mắt với Khương Nam Thư nữa.
So sánh ra càng khiến hai nữ sinh cảm thấy quan hệ giữa mình và bạn trai lại không bằng đôi bạn thân.
Càng nghĩ càng tức.
Một trận đấu bóng rổ lại giày vò cả đối thủ trên sân lẫn người nhà ngoài sân.
May mắn, sự giày vò này đã sắp đi đến hồi kết.
Ngũ trung giành thắng lợi dứt khoát, không cho đối thủ chút cơ hội.
"Tuýt—"
Tiếng còi kết thúc trận đấu vang lên.
Mọi người chạy tới vây quanh Kỷ Phong Miên, hành động của Kỷ Phong Miên lại rất nhanh.
Hắn lao ra khỏi vòng vây, khi mọi người chưa kịp phản ứng lại thì hắn đã ôm chặt lấy Khương Nam Thư đang ngồi bên ngoài.
"Này..." Không kịp đề phòng, Khương Nam Thư bị ôm chặt cứng, "Cậu..."
Không ngờ cái ôm này chỉ kéo dài trong phút chốc.
Kỷ Phong Miên buông tay rồi lùi lại kéo dãn khoảng cách giữa hai người.
Hắn lo lắng vỗ vỗ ngực, may mà phản ứng nhanh, không thì ngất xỉu trước mặt mọi người thì thảm.
Khương Nam Thư Khương Nam Thư: "..." Có lúc anh thật sự không hiểu nổi Kỷ Phong Miên, không thích tiếp xúc thân thể nhưng mỗi khi kích động là lại không kiềm chế được.
Kỷ Phong Miên điều hòa hơi thở, hắn bá vai Khương Nam Thư với vẻ anh em thân thiết, "Biểu hiện của tôi thế nào? Tôi nói với cậu rồi, hồi trước ở An Bình tôi cũng là người đứng đầu đấy!"
Khương Nam Thư gật đầu: "Ừ, cậu rất giỏi."
"Ha ha."
Kỷ Phong Miên chạy tới chỗ Khương Nam Thư dường như chỉ vì lời khen này, đạt được mục đích rồi thì lại chạy mất.
Mới đi được một bước, hắn lại thấy không yên tâm nên quay lại nói thêm, "Lát nữa là lễ trao giải, cậu đợi tôi một lát, chúng ta cùng về."
"Ừ."
Nói chuyện xong, Kỷ Phong Miên thấy Khương Nam Thư đồng ý ở lại đợi hắn thì mới yên tâm quay lại ăn mừng với đồng đội.
Hắn hiểu rõ tính cách cách của Khương Nam Thư, anh ghét ồn ào ghét nơi đông người, ở nơi đông đúc người như sân bóng này nếu không nhanh chân chạy tơis nói một câu không chừng quay đầu lại cái đã không thấy Khương Nam Thư đâu rồi.
Có điều chuyện Khương Nam Thư đã đồng ý thì chắc chắn sẽ làm được.
Hai bạn nữ nhìn thấy hết mọi thứ chợt nhìn sang bạn trai ngốc nghếch đang vui vẻ ôm đồng đội của mình thì lại thấy khó chịu.
Lễ trao giải giải cấp 3 liên trường không cần làm mấy thứ rườm rà.
Nhân viên nhanh chóng xếp bục trao giải, sau đó lãnh đạo và nhà tài trợ phát biểu, nói đơn giản vài câu rồi bắt đầu trao thưởng.
Khương Nam Thư và những người nhà của thành viện đội bóng vẫn đứng trong góc có tầm nhìn tốt để theo dõi lễ trao giải.
Nữ sinh đứng cạnh rõ ràng thường xuyên theo dõi giải liên trường đã lập tức nhận ra sự khác biệt.
"Tớ nhớ nhà tài trợ lúc trước là cơ quan đào tạo mà? Sao đổi rồi? Nhà tài trợ không có tên tuổi này là sao?"
"Cậu không nghe nói gì à? Cơ quan đào tạo đóng cửa rồi, Phạm tổng kia hình như bị bắt rồi."
"Bị bắt? Tại sao?"
Bạn nữ nọ nói nhỏ, "Lúc ăn cơm bố tớ nhắc tới, bố tớ nói cả đội của ông đang tăng ca tra ngày tra đêm vụ án của Phạm tổng, vụ này lớn lắm, chi tiết thì bố tớ không nói, tớ cũng không dám hỏi."
Khương Nam Thư rủ mắt, anh không nói lên được cảm xúc trong lòng anh lúc này như thế nào.
Với anh, Phạm tổng chỉ là một người qua đường xa lạ.
Nhưng người xa lạ này lại suýt hủy hoại cả đời anh.
Khương Nam Thư không dám tưởng tượng nếu lúc đó Kỷ Phong Miên không xuất hiện thì anh sẽ như thế nào.
Có lẽ vẫn sẽ theo đuổi ước mơ, nhưng phải trả một vài cái giá.
Có lẽ anh sẽ bán đi căn nhà, rồi nghĩ cách gom tiền, nghĩ cách giải hợp đồng.
Nhưng nếu cả con đường này cũng bị chặt đứt thì...
Tiếng hoan hô đột ngột vang lên khiến Khương Nam Thư bừng tỉnh.
Hóa ra đội của Kỷ Phong Miên đã đứng trên bục nhận giải.
Kỷ Phong Miên đứng giữa cầm chiếc cúp giải thưởng, hắn cười tươi lộ ra hàm răng đều đặn, ánh mắt hai người giao nhau.
Bây giờ vừa hay là lúc hoàng hôn, ánh mặt trời xuyên qua cửa kính nhà thể chất chiếu xuống đất, đúng lúc lại nhuộm lên đường nét mang vẻ sắc bén của Kỷ Phong Miên một ánh vàng.
Như giáng xuống trần.
Giống như tối ngày hôm đó.
Khương Nam Thư đón lấy ánh mặt trời, khóe miệng cũng kéo lên thành nụ cười.
Lễ trao giải kết thúc.
Lần này Khương Nam Thư chủ động đi qua.
Vượt qua dòng người đi về phía Kỷ Phong Miên.
"Khương Nam Thư." Kỷ Phong Miên đẩy người chắn trước mặt ra, hắn tháo chiếc huy chương đeo trên cổ xuống, "Tặng cho cậu."
Đồng đội đứng bên cạnh mắt chữ O miệng chữ A, vô thức đưa tay ra ngăn, "Phong ca, chuyện này không thích hợp đâu."
Kỷ Phong Miên thấy lạ, "Sao, huy chương này phải trả lại à? Cũng có phải vàng đâu, không đến mức ấy chứ."
"Không phải, thì là...." đồng đội nhỏ giọng nói, "Phong ca, cậu không biết truyền thống ở đây rồi, rất nhiều người cầm huy chương đi tỏ tình, sau này đã trở thành truyền thống, tặng huy chương ngay trên sân đấu là có ý tỏ tình..."
Nghe nói huy chương lần này do một nhà tài trợ vô danh thiết kế, so với cái huy chương không ra gì mấy năm trước thì năm nay đúng là một tác phẩm nghệ thuật.
Nói vậy, nó càng hợp để mang đi tỏ tình.
"Cái quái gì vậy, đấy là quy tắc của mấy cậu, trước giờ tôi không làm theo quy tắc." Kỷ Phong Miên ngắt lời, "Tôi muốn tặng cho người anh em khác cha khác mẹ của tôi, thì sao?"
Hắn nhướng mày, mặt mũi đầy ương bướng.
Điều kì lạ là Kỷ Phong Miên làm những chuyện này rất là đương nhiên, Khương Nam Thư đứng bên cạnh nhận đồ cũng rất đương nhiên.
Con trai cấp ba đơn thuần không hề có suy nghĩ khác, bọn họ nghĩ rằng có lẽ kiếp trước hai người này là anh em ruột, nếu không sao chỉ ngắn ngủi mấy tháng mà mối quan hệ giữa hai người có thể tốt như vậy.
Đây...có lẽ chính là tri kỉ.
Bạn đang đọc bộ truyện Pháo Hôi Thụ Xin Đừng Trà Xanh tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Pháo Hôi Thụ Xin Đừng Trà Xanh, truyện Pháo Hôi Thụ Xin Đừng Trà Xanh , đọc truyện Pháo Hôi Thụ Xin Đừng Trà Xanh full , Pháo Hôi Thụ Xin Đừng Trà Xanh full , Pháo Hôi Thụ Xin Đừng Trà Xanh chương mới