“Mẹ nó! Cái bà Hạ Tâm Băng này đầu bị úng nước à, nàng bà ta biết con muốn vai diễn này, nhưng lại dành lấy nó cho Hạ Thiên?”
Theo như lời của Hạ Thiên thì chính là như vậy.
Hơn nữa dựa vào tính cách của Hạ Tâm Băng, loại chuyện này khẳng định làm được.
An Mộc ừm một tiếng.
Đặng Hi Thần nổi giận:
“Khi dễ tiêu Mộc Mộc nhà ta đến như vậy, bà ấy thật đúng là không biết xấu hổ, một người đã sắp xuống mồ rồi, còn len lõi vào chuyện tranh đấu của con nít làm gì?”
An Mộc cơ hồ có thể tưởng tượng được được bộ dáng xù lông của Đặng Hi Thần, lúc này chắc là bà đang vén tay áo chuẩn bị đánh người đi?
“Con chờ một chút, ta giúp con đi hỏi thăm.”
Đặng Hi Thần nói xong, giải thích:
“Ta có quen con gái của Lai Bá, hai chúng ta còn là bạn tốt nữa.”
Tiếp theo di động liền vang lên một tràn tát tát, di động bị ném cho Phong Kiêu.
Bên kia, mơ hồ có thể nghe được Đặng Hi Thần đi gọi điện thoại.
Trong lòng An Mộc liền có một làn nước ấm chảy qua, bây giờ trong nước cũng đã là 10 giờ đêm rồi, nhưng Đặng Hi Thần lại không chút do dự liền gọi điện thoại, đủ để thuyết minh, ở trong lòng bà, cô rất có địa vị.
Bên này, tiếng cười thấp thoáng của Phong Kiêu truyền đến:
“Hồi đó anh có chuyện nhờ mẹ gọi dùm vài cuộc điện thoại, bà liền đẩy đẩy kéo kéo, nói là buổi tối gọi cho người ta rất không lễ phép, trước tiên phải gửi tin nhắn qua.”
An Mộc nghe nói như thế, cười mi mắt cong cong, vừa rồi cảm thấy chuyện bỏ lỡ sơ thí khiến tâm tình cô trở thành hư không, nhưng hiện tại cô thấy, cũng không to tát gì, sau đó mở miệng nói:
“Cho nên anh bây giờ là đang ghen tị sao?”
Đối diện khựng lại, lúc lâu sau mới nói:
“Không có, chỉ là cảm thấy, so sánh ra thì em mới đúng là con gái ruột của bà, anh chỉ là con rễ thôi.”
khóe môi An Mộc gợi lên, nhưng ánh mắt lại có chút lạnh lẽo:
“Em đáng yêu hoạt bát như vậy, ai cũng sẽ thương thôi, chỉ có Hạ Tâm Băng là có mắt không tròng!”
Đường Hoa lúc ấy cũng rất thương cô, nói cô lớn lên đáng yêu như vậy, không có cách nào khiến người ta ghét bỏ.
Con người chính là như vậy, lúc nào cũng sẽ yêu thích cái đẹp.