Thạch Tiểu Phong cố gắng kiên nhẫn giảng giải cho cô, “Cô có thể cảm được nhân vật rất tốt, nhưng tôi muốn cô thả lỏng một chút, vai cô cứng cả lại, nhìn qua giống như đó không phải là bạn trai cô mà là kẻ thù vậy, hiểu chưa?”
An Mộc gật đầu, “Hiểu rồi ạ.”
Thạch Tiểu Phong nhìn cô khuyến khích, “Đường Hạ, Ngôn Phi Thần khen ngợi cô rất nhiều, cô cũng đừng làm tôi thất vọng, thả lỏng một chút, từ một bộ phim lớn như ‘Chìm nổi’ đến đây, đạo diễn Lý Đông Thịnh độc tài như vậy cô còn không sợ thì cô không cần phải sợ tôi!
An Mộc:…Cô nào có sợ đạo diễn?
An Mộc thở dài gật gật đầu.
An Mộc đi đến giữa sân.
Khắp nơi truyền đến tiếng nói của các nhân viên.
“Khởi động máy!”
“Camera sẵn sàng!”
Thạch Tiểu Phong hô to, “Diễn!”
Máy quay hoạt động.
Gió nhẹ thổi qua bụi cỏ, một nam một nữ đang dạo chơi, An Mộc tận lực lờ đi lòng bàn tay đang bị đùa giỡn, khóe môi nhếch lên mỉm cười dịu dàng đáng yêu, giống như một cô gái đang trong giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt vô cùng hạnh phúc.
Thạch Tiểu Phong trước màn hình vô cùng hài lòng!
Cô gái này rất linh hoạt!
Trong thước phim.
Ôn Noãn và Lộ Diêu tay trong tay, xung quanh không có một ai.
Lộ Diêu đột nhiên dừng bước, nghiêng người, trên mặt người đàn ông mang chút ngượng ngùng, ôm lấy An Mộc, chậm rãi cúi đầu.
Cảm xúc của Lộ Diêu khá tốt, nhưng sự bối rối của Ôn Noãn, không giống kiểu hồi hộp như sắp được người yêu hôn, ngược lại cứ như con gái nhà lành đang bị đùa bỡn.
Thạch Tiểu Phong nhíu mày.
Diễn xuất của An Mộc lúc này cũng được coi là bắt đầu đi đúng hướng.
Nhưng không ngờ ngay khi Lộ Diêu càng tới gần, An Mộc lại ra sức đẩy Diêu Cảng ra thật mạnh!